Truyện Già Thiên : chương 246: hắc hoàng
Diệp Phàm nhìn nó thật lâu nhưng không thể hiểu được một điều: con chó mực này không có yêu khí, cũng không có thần lực dao động, nhưng làn da lại như tường đồng vách sắt, không thể nào đánh động được.Trương Ngũ Gia nói, rồi chống gậy đi về.
Bắc vực này gần như là vùng đất chết, dê bò chính là những gia súc được làm thịt ăn nhiều nhất, chứ muốn ăn sơn hào hải vị là việc vô cùng khó khăn.
Diệp Phàm suy nghĩ trong lòng, con chó mực này là sinh vật từ trong Tử sơn đi ra thật sao? Nhưng nó lại có bộ dáng khác hoàn toàn với tưởng tượng của hắn.Diệp Phàm hỏi.
Vương Xu lắc đầu, nói:- Ngươi có ý gì? Cho rằng bổn Hoàng ở đây gây sóng gió?
Chó mực thông linh, thoáng cái đã biết ý tứ của hắn.
Diệp Phàm không nói lại với nó. Lai lịch của con chó mực này không tầm thường, tốt nhất là không phát sinh mâu thuẫn.
Bữa tiệc tối rất náo nhiệt, nam nữ già trẻ đều ngồi dưới đất. Một ngọn lửa được thổi lên, thịt nướng phát ra tiếng vang xoẹt xoẹt, rồi có từng giọt nước rơi xuống đống lửa, mùi thơm bay ra khắp nơi.
Chó mực ăn ngốn nga ngốn nghiến, ngồi cách xa đống lửa.
Diệp Phàm hỏi Trương Ngũ Gia, nói:- Không biết, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy nó ta cũng rất giật mình... Nguồn truyện:
Trương Ngũ Gia chậm rãi nói.
Người bình thường nhìn thấy một con chó mực mở miệng nói tiếng người thì không bị hù sợ mới là chuyện lạ đó, nhưng mà chó mực này cũng không đả thương người khác, còn đối xử rất tốt với Trương Ngũ Gia.- Thường ngày nó đều ở thôn trại sao?
Diệp Phàm tiếp tục hỏi.Diệp Phàm khẽ gật đầu. Quả nhiên con chó mực này liên quan tới Tử sơn, hắn có thể gần như chắc chắn nó chính là con sinh vật đã theo chân hắn đi ra ngoài.Rốt cuộc Diệp Phàm vẫn không yên lòng với con chó mực này, tất cả cũng chỉ vì chủng tộc Thái Cổ để lại ấn tượng quá sâu sắc với hắn.
Trên thế gian này, số lượng sinh vật vô danh mà hắn tiếp xúc sợ rằng còn nhiều hơn các đại Thánh Chủ rất nhiều. Bởi vì trong mấy ngàn năm qua, người ta còn chưa nhìn thấy được một con, nhưng hắn từng xâm nhập vào trong Tử sơn gặp phải mấy con sinh vật tỉnh lại, hơn nữa còn chiến đấu với chúng.
Về phần cấm địa Thái Sơ, thế nhân đều biết có mấy ai dám đi vào bên trong chứ? Trừ phi là những người như các Hoàng Chủ thọ nguyên sắp hết, bọn họ tiến vào bên trong để tìm được một cơ may sống sót, nhưng hầu như là có vào mà không có ra. Lần này mấy người Diệp Phàm có thể chạy thoát cũng là nhờ may mắn.Trương Ngũ Gia khẳng định.- Không thể nói được, cảm giác không giống như một con chó, tính cách của nó không khác gì người thường cả.
Vương Xu lắc đầu nói.Lôi Bột ở bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm, sợ chó mực nghe được.
Lần đầu tiên gặp nhau, Lôi Bột đã bị con chó mực này đụng ngã, kết quả còn thê thảm hơn Diệp Phàm nhiều, ngay cả đai thắt lưng cũng bị cách, ngày thường còn bị tra tấn.Lôi Bột nói.Diệp Phàm kinh ngạc.Lôi Bột oán trách.
Thiếu chút nữa Diệp Phàm đã phun rượu trong miệng ra, con chó mực này thật cổ quái.Ý của Diệp Phàm nói rằng Vương Xu hãy vận chuyển huyền pháp, rồi Diệp Phàm đưa tay để lên người hắn.
Đây là một loại huyền pháp kỳ quái, đặc biệt nhằm vào thể chất đặc thù của Lôi Bột và Vương Xu, dẫn xuất năng lượng thần bí ở giữa trán bọn họ, rèn luyện mỗi một tấc huyết nhục.Diệp Phàm hơi giật mình, gật đầu rồi nói:- Diệp tiểu ca, ngươi không được gọi nó là chó cụt đuôi đó, Lôi Bột vì gọi như thế mà thường xuyên bị nó cắn.
Vương Xu thấp giọng nhắc nhở, nói:Hắc Hoàng? Con chó mực này thật đúng là to mồm, nó tưởng mình là Thánh Hoàng thượng cổ thật sao?
Con chó mực này ăn hết hai cái đầu dê nướng, rồi ngẩng cao đầu lên. Nếu như nhìn kỹ, có thể thấy bộ lông màu đen trụi lủi của nó rất dài, sáng bóng giống như tơ lụa, đôi mắt to như chuông đồng vậy, điểm duy nhất không hài hòa chính là cái đuôi cụt của nó.Trương Ngũ Gia vỗ vỗ vào cái thảm mềm bên cạnh, chó mực thoải mái nằm xuống bên cạnh lão ta.
Con chó mực này rất hung dữ, đối xử với ai cũng lạnh lẽo, nhưng lại rất ngoan ngoãn với Trương Ngũ Gia.Hắc Hoàng kiêu ngạo, liếc nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm rất muốn tát cho nó một tát, đúng là một con chó dữ mà. Mới chỉ gặp mặt lần đầu mà đã bổ nhào ra cắn hắn, bây giờ cũng tỏ thái độ như vậy.Diệp Phàm hỏi.Chó mực tỏ ra kiêu ngạo.Diệp Phàm vừa chạm cốc uống rượu với người bên cạnh, vừa nói.- Hắc Hoàng? Một mình ngươi tự phong à? Lật hết toàn bộ sách cổ ở Đông Hoang, làm gì có tên này hả? Các Đại Đế danh chấn cổ kim, cũng chỉ có mấy vị mà thôi.
Chó mực gầm thét, nói:- Mới chỉ nói ngươi mập mà ngươi đã thở gấp như thế, ngay cả cái đuôi cũng bị cụt rồi đấy. Ngươi có thể sống được bao lâu? Ba trăm năm? Một ngàn năm? Hay là một ngàn năm trăm năm?
Chó mực kiêng kỵ nhất là người khác nói nó cụt đuôi, thoáng cái đã đứng lên, ánh mắt rất hung dữ, muốn dùng cái miệng to như chậu máu của mình cắn Diệp Phàm.
Trương Ngũ Gia vội vàng an ủi, dùng bàn tay già nua thô ráp vuốt bộ lông bóng loáng phẳng phiu của nó, nói:- Tiểu tử trẻ tuổi, nói chuyện chú ý một chút!
Chó mực uy hiếp, ấm ức đến nỗi không nằm xuống nữa, cứ đứng đó nói:Diệp Phàm chê cười, nói:Chó mực muốn phản bác, nhưng mặc dù ba vị Đại Đế đã đi khỏi thế gian vô số năm tháng, tuy nhiên thần uy vô thượng vẫn còn ở đó. Nó chỉ dám nhe răng nhếch miệng, chứ không dám mở lời khinh nhờn.
Đống lửa bốc cháy dưới ánh trăng nhu hòa, nam tử thanh tú trong thôn trại cùng nhau hát đôi và nhảy múa, không khí rất vui vẻ.
Diệp Phàm dùng miêng cắn đùi dê nướng, uống vài chén rượu rồi nói:- Ngươi muốn đấu với ta?
Chó mực nghiêng đầu nhìn, lộ răng nanh trắng như tuyết.Chó mực cười lạnh, nói:Diệp Phàm lắc đầu, cười nói:- Cả Đông Hoang cũng chỉ có mấy bộ cổ kinh, ngươi thông hiểu được bộ nào?
Rõ ràng chó mực không tin.Thần sắc Diệp Phàm trịnh trọng, nói ra một đoạn.
Đoạn kinh này đúng là một đoạn trong cổ kinh, tất nhiên là không trọn vẹn, và chính là tâm pháp của Hư Không cổ kinh Cơ gia. Ngoài Đại Hư Không thuật ra, Diệp Phàm cũng lấy được vài đoạn tâm pháp.
Đây là cổ kinh vô thượng do Hư Không đại đế thượng cổ khai sáng ra khi xem vạn vật, nắm bắt được cái bất biến trong vĩnh hằng.Chó mực chớp chớp đôi mắt, nói:- Tốt, ta rửa tai lắng nghe.
Diệp Phàm yên lặng, cẩn thận lắng nghe.Chó mực đọc lên một đoạn, quả thật vô cùng khó hiểu, rất thâm ảo.
Nhưng càng nghe Diệp Phàm càng cảm thấy không ổn, đây không phải là pháp môn Nhân tộc có thể tu hành được, rõ ràng là pháp môn của Yêu Thánh.Diệp Phàm kêu nó dừng lại.Chó mực khinh thường nhìn hắn một cái.- Tên tiểu tử huênh hoang, ngươi muốn dùng tay không bắt sói à? Muốn lợi dụng ta để lấy những bộ cổ kinh khác, làm gì có chuyện dễ dàng như thế.
Chó mực tỏ vẻ ta đã nhìn thấu được ngươi.Lôi Bột ở bên nhỏ giọng thì thầm.
Tiếng kêu của chó mực làm cho Lôi Bột ngậm miệng lại.Diệp Phàm lắc đầu, thở dài nói:- Miệng ăn nói bậy bạ, cổ kinh của ngươi rõ ràng Hư Không cổ kinh của Cơ gia, là Hư Không đại đế sáng chế, sao lại nói là của Hằng Vũ.
Dường như chó mực rất kích động, nó nói:- Vậy là người nào?
Diệp Phàm nở nụ cười.Đột nhiên chó mực không nói nữa.
Qua nhiều lần dò xét, cuối cùng Diệp Phàm cũng có thu hoạch. Con chó mực này không phải là sinh vật Thái Cổ, nó tu hành tâm pháp của Yêu Thánh, rất có thể là con vật thân cận với Vô Thủy đại đế.Chó mực bình tĩnh lại, nói:Diệp Phàm tức cười, rõ ràng con chó mực này đang chơi đòn tâm lý với hắn.Chó mực làm bộ khinh thường, nói:------------------------------
(1) Chí hư cực, thủ tĩnh dốc: Một câu trong Đạo Đức kinh của lão Tử, dịch là:
Danh Sách Chương: