Truyện Già Thiên : chương 31: ném vào hang hổ
Diệp Phàm xoay người nhìn về phía Bàng Bác, nói:
Lúc này, những người khác cũng đã chú ý tới chuyện ở bên này, tất cả đều nhìn về phía Diệp Phàm.
Bàng Bác cũng vô cùng rõ ràng, muốn chủ động chiếm lấy chữ về bên mình, thì tốt nhất là ở trước mặt mọi người nói cho rõ ràng. Sắc mặt của hắn nhìn rất khó coi, nói:
Nói tới đây hắn vô cùng phẫn nộ, nói:
(1): Lang tâm cẩu phế: tim sói, phổi chó: ý nói rất độc ác
Những lời này vừa nói ra, khiến mọi người lắp bắp kinh hãi, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người của hắn, vô cùng khó hiểu hỏi:
Bàng Bác nhấn mấy phím trên điện thoại di động, liền có âm thanh vang lên.
Đây là thanh âm của Lý Trường Thanh.
Tiếp đón thanh âm âm trầm của Lưu Vân Chí truyền tới, nói:
Lý Trường Thanh cùng Vương Diễm giật mình.
Cho dù là ghi âm, nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lưu Vân Chí.
Thanh âm Lý Trường Thanh mang theo sự thù hận và bất đắc dĩ.
Lưu Vân Chí cười lạnh nói:
Thanh âm độc ác của Lý Trường Thanh từ trong di động phát ra, nói:
Thanh âm Lưu Vân Chí rất bất mãn.
Âm thanh lạnh lùng của Vương Diễm vang lên, cuối cùng cũng đáp ứng yêu cầu của Lưu Vân Chí.
Lưu Vân Chí lấy giọng trầm thấp, nói nhỏ:
Bàng Bác gập di động lại, nói:
Lúc này, Diệp Phàm đi nhanh về phía trước, im lặng không nói. Bàng Bác theo sát phía sau, Trương Tử Lăng bước nhanh theo, những người khác cũng toàn bộ đứng dậy, theo bọn họ tiến vào trong rừng cây.
Nhìn thấy Diệp Phàm và Bàng Bác xăm xăm đi tới, Lý Trường Thanh và Vương Diễm trong lòng có quỷ, nhất thời xuất hiện sự sợ hãi, sắc mặt Lưu Vân Chí âm trầm tới cực điểm.
Trên trán Lý Trường Thanh lập tức toát mồ hôi lạnh.
Vương Diễm sắc mặt vô cùng tái nhợt, kinh hoảng giải thích, nói:
Bàng Bác không nói gì nữa, trực tiếp bật ghi âm lên.
Lúc này, Vương Diễm và Lý Trường Thanh trở nên lung túng, mà sắc mặt của Lưu Vân Chí sắc cũng bắt đầu trắng bệch, chuyện này đã xảy ra trước mắt bọn họ thì không còn cách nào để giải thích.
Lý Trường Thanh hét to, giờ phút này hắn vô cùng sợ hãi.
Trước giờ, Trương Tử Lăng đều trầm mặc ít nói, lúc này cũng mở miệng.
Sắc mặt của Vương Tử Văn vô cùng nghiêm túc.
Lâm Giai cũng lắc đầu thở dài nói:
Tất cả mọi người đều mở miệng, đều chỉ trích và trách mắng 3 người này.
Cuối cùng Chu Nghị nhíu nhíu mày, nói:
Sắc mặt của 3 người bọn Lưu Vân Chí trắng bệch, lúc này hận không thể tìm một kẽ hở nào đó mà chui xuống.
Diệp Phàm nhìn thoáng qua Chu Nghị, lại xoay người nhìn về phía mọi người, nói:
Nói tới đây, Diệp Phàm bước nhanh tới phía trước.
Sắc mặt của Lưu Vân Chí lúc này trắng bạch, không còn chút máu, lập tức nắm chặt Kim Cương bảo xử trong tay, trong mắt hiện lên sự bối rồi.
Vương Diễm thì kinh hoảng kêu lên:
Lý Trường Thanh cũng lộ ra vẻ sợ hãi, thần thái vô cùng kích động, thúc giục Lưu Vân Chí nói:
Ba người bọn họ cũng biết, lần này Diệp Phàm đã coi 3 người bọn họ như không tồn tại, đã ra tay thì không phải việc tốt đẹp gì.
Bàng Bác cũng vội vàng đi theo, nhưng Diệp Phàm lại ngăn hắn lại, nói:
Nói xong, hắn cầm tấm biển đổng Đại Lôi Âm tự của Bàng Bác.
Diệp Phàm một tay cầm biển, chân thì bước lên phía trước.
Vương Diễm kêu lên sợ hãi.
Diệp Phàm không thèm nhìn nàng, trước tiên bước tới phía của Lưu Vân Chí và Lý Trường Thanh.
Vào giờ khắc này, Lưu Vân Chí đột nhiên kéo Lý Trường Thanh ở bên cạnh đẩy tới hướng của Diệp Phàm, che ở trước người của mình, sau đó cầm Kim Cương bảo xử giơ lên, dùng sức giáng xuống, kêu lớn:
Diệp Phàm một tay cầm chiếc biển đổng Đại Lôi Âm tự, giống như đang đập vào một người bù nhìn, lập tức đánh Lý Trường Không bay lên không trung, bắn ra xa chừng 5 thước, có thể thấy sức lực của hắn lớn đến mức nào.
Phía sau, mọi người thầm giật mình, cảm thấy Diệp Phàm vô cùng xứng danh với cái tên , sức lực vô cùng lớn.
Bàng Bác nhìn Lý Trường Thanh té lăn trên đất, chế nhạo nói:
Vân Chí trượng nghĩa
Lý Trường Thanh cảm giác nửa người đau nhức vô cùng, xương cốt dường như bị gãy vài cái, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng bị Bàng Bác đạp cho một cước, cuối cùng cũng nằm im không nhúc nhích.
Lúc này, Diệp Phàm cầm chiếc biển đồng Đại Lôi Âm tự liên tiếp đập lên Kim Cương Bảo xử, trong thay Lưu Vân Chí tỏa ra một tia thần huy lấp lánh, nhưng căn bản là không thể ngăn cản được lực lượng lớn như thế này!
Tấm biển đồng Đại Lôi Âm tự không tỏa ra quang huy, nhưng sức lực hắn vô cùng lớn, giống như một tòa núi đồng di động.
Liên tiếp 3 âm thanh vang lên, Lưu Vân Chí bị Diệp Phàm đánh cho quỳ rạp trên mặt đất, hai tay dường như bị gãy, không ngừng co rút, kim cương bảo xử văng qua một bên, bị Diệp Phàm thu hồi.
Trương Tử Lăng ở phía sau đi tới, đem Vương Diễm để ở gần đó.
Lưu Vân Chí sắc mặt trắng như tuyết, bị tấm biển đồng đè nặng lên người, quỳ gối trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghe vậy bình thản cười cười, nói:
Lưu Vân Chí vô cùng bối rối, nhìn về phía mọi người ở phía xa xa kêu lớn:
Lưu Vân Chí hoảng sợ kêu to, nhưng lại vô lực phản kháng, bị Diệp Phàm một tay nhấc bổng, giống như một con gà chết, chỉ trong chốc lát liền đi sát tới vách đá có bốn chữ .
Bàng Bác và Trương Tử Lăng cùng xách Lý Trường Thanh và Vương Diễm đem tới.
Ba người vô cùng sợ hãi kêu lớn.
Chu Nghị sắc mặt không vui, lúc này mở miệng ngăn cản.
Có ba bốn người đi theo khuyên giải nói.
Diệp Phàm quay người, đối mặt với mọi người nói:
Đột nhiên, sắc mặt Diệp Phàm trầm xuống, nhìn thấy một cái động ở trên vách thạch bích, bên trong có hai con Hổ vằn đang nhe răng trợn mắt với hắn, tất cả đều dài hơn một thước, rất có khí thế của mãnh thú.
Cọp răng kiếm!
Diệp Phàm nhất thời cả kinh, loại động vật này đã tuyệt tích từ rất lâu ở trên Địa cầu, không nghĩ rằng hôm nay có thể thấy chúng, tuy rằng chúng còn rất nhỏ, nhưng cũng có thể nhìn ra, hàm răng nhọn của chúng vô cùng lấp lánh.
Ở đây có hang động của Cọp Răng Kiếm, không có Hổ trưởng thành, nếu không e rằng mọi người sẽ bị nguy hiểm.
Giờ phút này, ngoại trừ Chu Nghị đứng bên ngoài khuyên can, những người khác cũng mở miệng, nói:
Diệp Phàm nhìn rõ tình cảnh ở trong động, xoay người, hướng về mọi người, nói:
Bàng Bác vừa nghe lời này nhất thời cả kinh, kêu lên:
Diệp Phàm lắc lắc đầu, nhìn Bàng Bác đầy thâm ý, nói:
Bàng Bác rất không tình nguyện, nhưng hắn đối với Diệp Phàm rất hiểu rõ, thấy hắn nhìn mình đầy thâm ý, biết hắn có tính toán, cũng không nói gì thêm.
Lưu Vân Chí bị Diệp Phàm giữ ở trong tay, không có nhìn thấy ở phía sau có hai con cọp, không biết vì sao Diệp Phàm thay đổi suy nghĩ, trong lòng thầm hô may mắn, cuối cùng cũng có thể sống sót.
Rất nhanh, Lưu Vân Chí, Lý Trường Thanh, Vương Diễm bị trói rất chặt, dây trói bọn họ chính là dây lưng trên người, cuối cùng còn bị xé áo ra bịt miệng. Yêu cầu của Diệp Phàm, tất cả mọi người đều đồng ý.
Diệp Phàm đem Lưu Vân Chí đặt trước cửa động, sau đó trực tiếp ném hắn vào.
Lúc Bàng Bác và Trương Tử Lăng đi đến gần, nhất thời trợn mắt há mồm, hai con hổ nhỏ kia đang nhe răng trợn mắt, hóa ra đây lại là một cái hang hổ!
Vẻ mặt Bàng Bác không tình nguyện nhất trời trở nên mừng rỡ, suýt nữa kêu to thành tiếng, hắn cuối cùng cũng hiểu Diệp Phàm vì sao lại thay đổi chủ ý.
Đem ba người ném vào hang hổ, so với quyết định trừng phạt lúc trước lại càng hợp lý, khẳng định Hổ trưởng thành ở gần đây, rất nhanh sẽ trở về.
Vẻ mặt của Lưu Vân Chí liền tái đi, liều mạng kêu to, nhưng chỉ phát ra tiếng ô ô, không thể phát ra tiếng nói.
Bàng Bác và Trương Tử Lăng cũng học theo, đem Lý Trường Thanh cùng Vương Diễm cũng ném vào trong hang hổ.
Bởi đề nghị của Diệp Phàm, Bàng Bác, Trương Tử Lăng, mọi người vội vàng ra đi, bởi vì nơi này thật sự không nên ở lâu. Vừa mới đi ra ngoài được hai ba dặm, phía ra liền nghe thấy tiếng Hổ gầm kinh thiên động địa...
Danh Sách Chương: