Truyện Già Thiên : chương 58: kim thư trong khổ hải
Trang giấy màu vàng này không bình thường chút nào, giống như được tinh hoa của hồng mang ngưng tụ thành, rực rỡ sáng ngời, sáng đến nỗi làm người nhìn không mở được 2 mắt, mà còn nặng hơn so với Kim loại rất nhiều.
Diệp Phàm nheo mắt, tỉ mỉ quan sát trang giấy màu vàng có quang hoa óng ánh, thế nhưng cho dù dùng hết thị lực của mình, hắn cũng chỉ nhìn thấy những đường nét mờ mờ, những chữ này được viết quá nhỏ.
Hai mặt trái, phải đều toàn chữ là chữ, mỗi chữ đều sáng như một ngôi sao, thần hoa chói mắt.
Trong lòng Diệp Phàm khó có thể bình tĩnh lại, nếu như hắn đoán không sai, đây tuyệt đối chính là thứ mà hắn mơ ước – Đạo Kinh, nhưng lại dễ dàng có được đến vậy, làm cho hắn có cảm giác đây không phải sự thực.
Hắn dùng sức nắm chặt trang giấy màu vàng có thần hoa lấp lánh trong tay, rất lâu sau hắn mới có thể bình tĩnh lại, lúc này hắn lại nhớ tới khuôn mặt xanh lè của Bàng Bác, lúc hắn đánh bay những thì thể này tới đây, có liếc mắt nhìn hắn, dường như có thâm ý.
Diệp Phàm trong nháy mắt liền nghĩ tới khả năng này. Thế nhưng, Bàng Bác bị thứ gì đó chiếm cứ thân thể, sẽ không có lòng tốt làm như vậy, vô duyên vô cớ lại thành toàn cho hắn.
Diệp Phàm nhanh chóng nghĩ tới 1 loại khả năng, đó là Bàng Bác vẫn đang tranh giành quyền khống chế thân thể, có lẽ chỉ trong nháy mắt khi đó, hắn đã giành được quyền chủ đạo.
Nhưng mà sau khi nghĩ tới đây, Diệp Phàm lại lắc đầu, loại khả năng này cực kỳ nhỏ, Bàng Bác nhiều lắm cũng chỉ quấy rối cái thứ không biết kia thôi, sợ rằng hắn không có cách nào chiếm được thượng phong.
Diệp Phàm suy nghĩ, có lẽ cái thứ không biết kia đang cũng Bàng Bác thỏa hiệp, tạm thời đạt thành một hiệp nghị nào đó, đem bản Đạo Kinh thần không biết quỷ không hay truyền ra đây.
Diệp Phàm càng nghĩ thì càng cảm thấy khả năng này là đúng, là do Bàng Bác thành toàn cho hắn, đem Đạo Kinh ném ra đây, hắn lẩm bẩm:
Nghĩ tới yêu văn trên trán Bàng Bác, Diệp Phàm trong lòng lặng đi, cái thứ không biết kia rất có khả năng là yêu tộc, nhưng lại khác hoàn toàn với mấy tên Đại yêu kia, đối với Đạo Kinh của nhân tộc không có hứng thú, hắn muốn tranh đoạt di vật của Yêu tộc Đại Đế.
Khi tâm tình của Diệp Phàm bình tĩnh lại, hắn bắt đầu lục tìm các thi thể một lần nữa, không thấy phát hiện gì nữa cả.
Trang giấy màu vàng chỉ có 1 tờ duy nhất, sáng lấp lánh, nặng trình trịch, giống như hắn đang cầm một toàn bảo khố, áp lực trên tay hắn rất lớn, trên thực tế trang giấy màu vàng này so với bất kỳ bảo khố nào cũng trân quý hơn rất nhiều.
Diệp Phàm vô cùng tò mò muốn xem, liền tập trung tinh thần, câu thông với Kim sắc Khổ hải, dùng hết khả năng để vận chuyển Thị lực, muốn biết tờ Kim thư này ghi chép cái gì.
Từng tia sáng màu vàng tỏa ra từ Khổ Hải, chạy dọc theo thân thể, ngưng tụ lại ở hai mắt của Diệp Phàm, làm cho đôi mắt hắn kim quang sáng rực.
Ví trí đầu tiên của Kim Thư, có 3 chữ cổ khá lớn, giống như 3 mặt trăng đứng đó, trong sáng lấp lánh, quang hoa lưu chuyển.
Hắn nhìn xuống phía dưới, có không ít chữ cổ nhỏ hơn, miễn cưỡng có thể nhìn thấy chữ, nhưng lại làm đôi mắt vô cùng đau đớn, những chữ cổ này tỏa ra thần quang, giống như Kim châm bắn vào mắt, hắn không quan sát được gì thì hai mắt đã bị sưng lên, đau đớn vô cùng.
Chỉ trong nháy mắt, hai mắt Diệp Phàm đã sưng đỏ lên, vừa đau vừa cay, nước mắt không kìm được mà chảy ra.
Hắn vội vàng nhìn sang chỗ khác, màu vàng trong đôi mắt cũng dần dần nhạt đi, sau một lúc mới khôi phục lại bình thường. Điều này làm hắn vô cùng kinh ngạc, nếu bình thường quan sát, tuy rằng không cách nào thấy rõ được những chữ cổ này, thế nhưng hai mắt không hề đau đớn.
Nhưng khi tập trung Thần Lực vào 2 mắt, nhìn vào tờ Đạo Kinh này, thì lại suýt chút nữa làm 2 mắt bị thương, điều này khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Diệp Phàm chưa từ bỏ ý định, sau khi nghỉ ngơi một lúc, lần thứ 2 tập trung tinh thần, câu thông Khổ hải, dùng hết khả năng để vận chuyển thị lực.
Nhưng mà lúc này hắn không xem mấy chữ đầu tiên, mà lại chuyển xuống xem mấy chữ cuối cùng của mặt bên trái.
Bốn chữ cổ ở cuối cùng, cũng giống như 3 chữ đầu tiên, lớn hơn các chữ khác không ít, rất dễ nhận thấy, giống như trăng sáng trên biển, hào quang vạn trượng.
Đồng thời, ngoại trừ 4 chữ này, thì những chữ khác của mặt bên trái cũng không cách nào đọc được, bởi vì mỗi chữ đó giống như 1 vầng thái dương nhỏ, ánh sáng chói mắt, thần huy của mỗi chữ bắn ra giống như kim châm, làm 2 mắt đau đớn, khó chịu vô cùng.
Diệp Phàm vội di chuyển ánh mắt, tim hắn đập thình thịch, bây giờ đã có thể xác định, tờ Kim Thư này chính là quyển đầu tiên, cũng là quyển trọng yếu nhất của Đạo Kinh!
Luân Hải là gì, không cần nghĩ cũng biết đó chính là Sinh Mệnh Chi Luân và Khổ Hải, là nơi Thần Lực Nguyên Tuyền cuồn cuộn chảy, là cơ sở của việc tu luyện.
Chẳng trách chưởng môn của Linh Khư Động Thiên nói, Đạo Kinh trọng yếu nhất chính là quyển đầu tiên, bởi vì... quyển đầu của bộ Tiên điển này, chính là nền móng của 1 tòa nhà cao vạn tầng.
Lão nhân Ngô Thanh Phong của Linh Khư Động Thiên đã nói, tu sĩ chỉ cần tu luyện Sinh Mệnh Chi Luân và Khổ Hải đến tận cùng, thì có thể mang lại lợi ích cho cả đời, trở thành một cường giả đỉnh phong, cho nên có thể tưởng tượng được Luân Hải quan trọng tới mức nào.
Linh Khư Động Thiên nhiều lắm cũng chỉ nắm giữ được 1 trang kinh văn của Đạo Kinh mà thôi, chỉ là 1 trang giấy thiếu hụt trong 1 quyển sách thiếu hụt, chỉ có thể sử dụng cho Mầm Tiên mới nhập môn mà thôi, cũng không có được pháp môn về sau, điều này đã làm cho Diệp Phàm từng tiếc nuối khôn nguôi.
Nhưng lúc này, hắn lại được một Luân Hải Quyển hoàn chỉnh, hắn vô cùng mừng rỡ, chỉ điều này thôi cũng đủ cho hắn tu luyện cả đời, Luân Hải Quyển được xem như một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh, có thể sử dụng để tiếp tục tu luyện.
Diệp Phàm cẩn thận thu hồi Kim Thư, hắn biết, vạn lần không được để lộ phong thanh, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn.
Chỉ sợ cho dù là Chưởng môn Linh Khư Động Thiên có đước, cũng phải ngay lập tức xin sự che chở của Thánh Địa ở sau lưng, nếu không sẽ gặp phải họa diệt phái.
Đạo Kinh được xưng là báu vật vô giá, nhưng cũng đồng thời là 1 ngọn núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào, chỗ tốt vô cùng nhưng cũng chính là nguy cơ diệt vong.
Có được 1 tờ Kim Thư đã là quá đủ rồi, đây có lẽ là sự vui mừng lớn nhất mà trời ban cho, Diệp Phàm không muốn ở đây thêm chút nào nữa, hắn không có thực lực để ở đây tranh đoạt, chỉ có rời xa nơi này mới chính là Thượng sách.
Hắn nhanh chóng lao về phía chân núi, vận chuyển Huyền pháp mà Đạo Kinh ghi, những đạo tơ vàng rực rỡ từ trong Khổ Hải tỏa ra, chạy dọc theo tứ chi, thẩm thấu vào cơ nhục và xương cốt toàn thân, nhất thời tốc độ của hắn tăng lên rất nhiều.
Nhưng lúc này, Diệp Phàm cũng cảm thấy được sự biến hóa kỳ dị, Kim Thư trong lòng hình như có rung động.
Lúc đầu, hắn cũng không có lưu ý, nhưng cho đến khi hắn cảm thấy thân thể hắn mát lạnh, dường như Kim Thư đã dính liền với da thịt của hắn.
Hắn vội vàng dừng lại xem xét. Nhưng Diệp Phàm giật mình, trong túi áo trống rỗng, tờ Đạo Kinh đã biến mất không thấy.
Diệp Phàm quả thật khó có thể tin vào sự thật trước mắt mình, ngay cả khi Chưởng môn Linh Khư Động Thiên xuất thủ, cũng không thể vô thanh vô tức lấy đi của hắn, nhưng tại sao Kim Thư lại biến mất không thấy đâu?
Lúc này, hắn cảm giác sinh mệnh tinh khí trong cơ thể đang sôi trào, Huyền pháp của Đạo Kinh tự mình vận chuyển, hắn không thể khống chế được nữa, Khổ Hải của hắn sáng rực lên.
Diệp Phàm vô cung giật mình, đúng vào lúc này, hắn cảm giác được Khổ Hải của hắn có chút gì đó không bình thường, giống như có 1 đồ vật gì đó, hắn vội vàng quan sát bên trong.
Khi hắn nhìn cảnh tượng bên trong thì trợn mắt há mồm, bên trong Kim Sắc Khổ Hải bằng hạt đậu, lại xuất hiện 1 tờ Kim Thư!
Tờ Kim Thư rõ ràng đã nhỏ đi rất nhiều, chẳng biết làm sao lại xuất hiện bên trong Khổ Hải, sự thực này làm cho hắn nửa ngày cũng chưa tỉnh táo được lại, cảm giác khó có thể tin tưởng.
Huyền pháp mà Đạo Kinh ghi lại đã tự động dừng lại, tất cả đều bình thường, thế nhưng bên trong Kim Sắc Khổ Hải của Diệp Phàm có 1 tờ Kim Thư thu nhỏ, cho dù nỗ lực thế nào đi chăng nữa, nó cũng không nhúc nhích, không còn cách nào lấy nó ra được nữa rồi.
Diệp Phàm ngơ ngác sững sờ, sau khi suy nghĩ rất lâu cũng không biết vì sao lại phát sinh chuyện như vậy.
Nhưng mà, Kim Sắc Khổ Hải của hắn cũng không có điều gì không tốt, điều này làm cho hắn thêm phần an tâm.
Sau khi Diệp Phàm bình tĩnh trở lại, lần thứ 2 hắn cất bước rời đi.
Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng chấn động kịch liệt, trên bầu trời tòa Cổ Điện ở rất xa kia đang chấn động, toaả ra vạn đạo hào quang, đem toàn bộ siêu cấp hung cầm mãnh thú và trưởng lão Linh Khư Động Thiên đánh bay hết ra ngoài.
Diệp Phàm hắn rất không yên tâm về Bàng Bác, cho dù biết hắn có ở lại đây cũng vô dụng, không thể giúp được cái gì.
Thế nhưng, hắn cũng không thể bước qua được cánh cửa này, nếu hắn không thể tận mắt trong thấy Bàng Bác bình yên thoát vây, trong lòng hắn sẽ bất an, không cách nào đi được.
Đương nhiên, hắn cũng không hành động lỗ mãng, mà lại chuyển tới 1 ngọn núi xa hơn, đứng quan sát.
Đúng lúc này, phía chân trời xa xôi, đã truyền tới âm thanh xé gió, có tới mấy chục đạo Thần Hồng đang bay tới.
Sau đó, giống như có thiên quân vạn mã đang lao tới, phía sau mấy chục đạo Thần Hồng kia, truyền đến những tiếng gào thét của man thú, sương mù bốc lên, mây tía che trời.
Mấy chục man thú cưỡi mây đạp gió bay tới, trên lưng mỗi con là 1 tu sĩ, mặc dù ở trên bầu trời, nhưng như tiếng sấm nổ vang, giống như có mấy chục vạn đại quân đang lao tới.
Những man thú này đều là dị chủng lưu lại từ thời Thái Cổ, tất cả đều có vảy giáp bao phủ, dữ tợn vô cùng, ở giữa đội hình, có 1 tu sĩ đang ngồi trên đầu man thú, trong lòng ôm một lá cờ lớn, tung bay phấp phới, uy thế ngập trời, trên lá cờ có viết 4 chữ: Diêu Quang Thánh Địa!
Danh Sách Chương: