Truyện Già Thiên : chương 614: một quyển cổ kinh
Hiện nay ngay cả Kỳ Sĩ Phủ người tài ngũ vực đều mơ hồ nghe nói Đông Hoang có một yêu nghiệt, có thể nghĩ là biết.Vũ Điệp mỉm cười nói.
Diệp Phàm chần chờ một hồi. Hắn quả thật rất hướng tới quyển cổ kinh kia, nhưng cũng không nguyên tiến vào trong một Hoàng triều cổ siêu cấp, Đây cũng không phải là vương triều phàm nhân khai sáng.
Không hề nghi ngờ, đây là cổ triều thuộc loại tu sĩ tuyệt đỉnh, là một loại truyền thừa cổ xưa, đám người Hoàng chủ tất là đại năng tuyệt đỉnh.Trên khoảng không xa xa truyền đến tiếng hô, một đoàn người rất nhanh vọt tới, trong nháy mắt liền tới gần.
Trong lòng Diệp Phàm nhảy dựng, trong đó có một vị đại năng tuyệt đỉnh, còn có năm tên nửa bước đại năng, người cuối cùng là một nam nhân trẻ tuổi tư thế oai hùng cao ngất ở tại Hóa Long Bí Cảnh.Sau khi Vũ Điệp nhìn thấy tên đại năng tuyệt đỉnh kia thì hoàn toàn yên lòng.Nam nhân trẻ tuổi đi sau Thái sư tươi cười đầy mặt giành trước mở miệng, đầy vẻ nhiệt tinh.Đại năng tuyệt đỉnh lên tiếng, bỗng nhiên hắn ngửi thấy một mùi hương thơm mát, lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng.Vũ Điệp công chúa gật đầu.
Biên cảnh Xích Dương Quốc cùng An Binh Quốc thường có xung đột, những ngày gần đây có người nhìn thấy long khí xông lên tận trời, phỏng đoán có thể có Long Tủy sinh ra, hai nước đều có đại năng chạy đến sớm nhất.
Diệp Phàm trong lòng kinh ngạc, Trên người Vũ Điệp quả nhiên có thần vật, cảm giác của hắn không lầm, Mặc dù không thể so sánh với Bất Tử Thần Dược nhưng cũng có thể kéo dài mạng sống trăm năm, là kỳ trân cái thế.
Trung Châu nhiều long mạch, Long Tủy là tinh hoa vạn mạch sinh thành, vô cùng quý hiếm nhưng lại rất khó phát hiện, Ở trong mắt đại năng thọ nguyên sắp hết, đó là tiên trân vô giá.
Long Tủy bình thường có thể kéo dài mạng sống vài năm đã là không tồi rồi, mà có thể kéo dài trăm năm thọ nguyên thế gian hiếm thấy, mấy chục đời cùng chưa chắc có thể nhìn thấy một lần.Tiêu Thái sư rất kích động. Hắn là đại năng tuyệt đỉnh, từ mùi liền phỏng đoán ra đây là một loại thần vật như thế nào, cũng không mở tiểu đỉnh bạch ngọc kia ra.Bên cạnh, Tiêu Minh Viễn cháu ưai Tiêu Thái sư cười nói, rồi sau đó không chút để ý liếc mát nhìn Diệp Phàm một cái nói:- Lần này nhờ có Diệp huynh cứu ta ra ngoài, nếu không không thể chạy thoát...
Vũ Điệp công chúa giới thiệu, giản thuật lại chuyện trải qua.
Tiêu Thái sư gật gật đầu, nhìn thoáng qua Diệp Phàm cũng không nói gì thêm.Tiêu Minh Viên hỏi.Diệp Phàm lắc đầu thở dài.Tiêu Minh Viên binh thản cười cười.Vũ Điệp công chúa nhíu mày, mái tóc khẽ bay, làn da tuyết trắng ươn bóng, mặt trái xoan, cặp mát đẹp ẩn chứa linh khí, tươi trẻ thoát tục.Tiêu Thái sư nói.Khóe miệng Tiêu Minh Viên lộ ra một tia tươi cười lạnh lùng.
Trong lòng Diệp Phàm chợt nghiêm lại, Người này lời có ý ngầm, sẽ không
phải là muốn đem hắn cùng diệt khẩu luôn chứ, Nếu là như thế, thật đúng là vong án bội nghĩa.không sao, Long Tủy đã là vật có chủ, bọn họ sẽ không tới cướp.
Tiêu Thái sư lắc đầu.
Diệp Phàm muốn rời đi không muốn quyển cổ kinh kia nữa nhưng Vũ Điệp giữ lại, nàng nói:Tiêu Minh Viên không nói thêm gì, chi thản nhiên nhìn lướt qua Diệp Phàm.Bên cạnh đại năng tuyệt đỉnh Tiêu Thái sư dùng một sợi khí cơ tập trung hắn, Diệp Phàm khó thể rút đi trong lòng không khỏi chợt nghiêm lại.
An Binh Quốc diệt tích bao la bát ngát, cũng không biết bao nhiêu vạn dặm, lớn hơn vương quốc phàm nhân rất nhiều.
Một đường đi về phía nam, núi sông tráng lệ, giang sơn như tranh vẽ, Trên mảnh đất mênh mông này, tất cả tài nguyên đều thuộc về người tu hành thượng tầng của quốc gia cổ này, dùng quốc để truyền thừa tuyệt học.
Trung Châu có bốn Hoàng triều bất hủ, đó là quái vật lớn từ viễn cổ cho tới hiện giờ, Trải qua mười mấy vạn năm vẫn đều cường thịnh vô cùng, không có người có thể chống lại.
Ngoài ra còn có chư tử bách giáo cùng là truyền thừa bất hủ không gì sánh nổi, có truyền thừa thậm chí còn lâu đời hơn cả bốn Thần triều, nội tinh không chút thua kém.
Đồng thời còn có chín quốc gia cổ, thực lực không bằng bốn hoàng triều nhưng cùng đáng sợ vô cùng, lập quốc đã bảy, tám vạn năm, An Binh Quốc cùng Xích Dương Quốc cùng xếp trong số này.Diệp Phàm suy nghĩ xuất thần, vài lần vượt qua hư không, lướt qua vô tận núi sông, lúc này mới đi tới An Binh Quốc đô.
Tòa cổ thành này khí thế bàng bạc vô cùng hùng vĩ, phạm vi cực rộng lớn, giống như một tòa Thần Thành bất hủ ở trên trời, tỏa ra một cỗ khí tức tang thương cổ xưa. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cửa thành cao lớn, mấy chục kỵ man thú xếp hàng mà đi đều không chật chội, mặt tường loang lổ, phía trên có pháp lực dao động, Nếu có đại địch tới xâm phạm, có thể tràn ra thần quang, bảo vệ cả tòa cổ thành.
Trong thành thực sự yên lặng, không có một tia tiếng động ầm ĩ của phố xá sầm uất, hoàn toàn không giống với cảnh tượng phồn hoa trong tưởng tượng của Diệp Phàm, Yên áng tường hòa là chính, gần như khó có thể nhìn thấy người đi đường.Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, Trên đường lớn cổ xưa lượn lờ khí lành, trong rất nhiều kiến trúc viên lâm cổ suối chảy thác đổ, cổ mộc che trời, linh dược đều tỏa mùi thơm.
Đây căn bản không giống như một hoàng thành cổ mấy vạn năm, ngược lại giống như một nơi thế ngoại đào nguyên không thấy phàm nhân, Nơi này là một Thánh địa tu luyện.Vũ Điệp công chúa cười yếu ớt nói:An Binh Quốc cũng có thành trì phàm nhân hơn nữa số lượng rất nhiều nhưng hoàng thành của bọn họ lại không nằm trong số này, Đây là nơi tu luyện của thượng tầng thống trị.
Chính giữa thành tử khí xung thiên, mù mịt một vùng hóa thành long hình, chợt nhìn như là nơi long mạch hội tụ, đại địa tinh khí lưu động - là một nơi tu luyện tuyệt hảo.Vũ Điệp mỉm cười.
Lần đầy tiên Diệp Phàm nghe nói những điều này tức thì cảm thấy rất kỳ dị, Trung Châu quả nhiên khác Đông Hoang rất nhiều, rất nhiều đại giáo cũng không nhất định ở ẩn trong rừng sâu.
Xây thành, tẩm bổ thần tú, diễn biến thiên địa đại đạo, điểm hóa long mạch tổ căn có thể khiến linh khí của một vùng tịnh thổ càng ngày càng dày đặc, trở thành thần quốc tu luyện.
Trung Châu với bốn hoàng triều bất hủ đứng đầu, hoàng đô của bọn họ đều gần như sắp diễn biến thành thiên đô, như thần quốc buông xuống.Vũ Điệp công chúa đưa tới một quyển sách cổ.
Hiển nhiên đây cũng không phải là một bộ cổ kinh không thiếu sót mà chỉ là một bản chép tay mà thôi, Diệp Phàm đón lấy để trong tay cẩn thận lật xem, rất là không có lời gì để nói.
Kinh này ghi lại đạo của tự nhiên, lại có ý nghĩa của xuất thế không ttanh, không có bí thuật cũng không có huyền pháp, nhìn thế nào đều giống như một bộ sách cổ dưỡng tính.
Tuy nhiên nếu suy xét cẩn thận lại cũng có thể phát hiện ra chỗ bất phàm, Â chứa tự nhiên đại đạo rất là huyền ảo, tu tâm dưỡng tính nếu là làm theo toàn bộ có thể khiến tâm cảnh thăng hoa.
Nhưng là quá mức khác loại, trừ khi là một vị tiên không ăn khói lửa nhân gian, nếu không thế nhân đều có thất tinh lục dục làm sao có thể tu thành, Bản chép tay này đối với Diệp Phàm mà nói rất là gân gà.Diệp Phàm thật sự không biết nói gì cho phải.Vũ Điệp công chúa hơi có vẻ xin lôi.Diệp Phàm lẩm bẩm.Một lão hộ vệ bên cạnh mở miệng.Diệp Phàm hỏi.Diệp Phàm nghĩ nghĩ, vẫn thu lại, coi như làm một quyển chép tay nuôi hoa trồng cỏ, sau này nếu có cơ hội trồng Bất Tử Thần Dược có lẽ có thể dùng đến.Vũ Điệp công chúa xoay người rời đi.Diệp Phàm kinh ngạc.Lão hộ vệ giải thích.
Diệp Phàm giật mình, Trung Châu quả nhiên bất phàm, ngay cả tịnh thổ đều có thể làm ra, thật khiến người ta thán phục.
Sau đó không lâu, Tiêu Minh Viễn xuất hiện, tiến vào trong phủ đệ non nước gán liền, linh tuyền róc rách này, Sau khi biết tình huống hắn lộ ra vẻ khác thường nói:Sau khi biết được Vũ Điệp công chúa còn muốn tặng Diệp Phàm một giọt Long Tủy, thần sắc Tiêu Minh Viễn chợt cứng đỡ, nở nụ cười nói:Sau đó không lâu Diệp Phàm nhận được tin tức lão Hoàng chủ của An Rình Quốc muốn ban thưởng hắn một vùng lãnh địa, muốn hắn đi làm lĩnh chủ một phương, Điều này làm hắn không biết nên khóc hay cười.Hắn thầm oán, tính toán lập tức rời đi.Tiêu Minh Viễn xuất hiện, nói ra một tin tức như vậy.
Diệp Phàm đã muốn cáo từ, lúc này lại trong lòng cả kinh, Nơi một vị Đại đế lúc tuổi già dựng nhà, đây thật đúng là nghe rợn cả người, khẳng định phải đi một chuyến.Tiêu Minh Viễn vỗ vỗ đầu vai hắn.
Tiêu Minh Viễn rời đi, Diệp Phàm nhìn thoáng qua bóng lưng hắn, hỏi lão hộ vệ bên cạnh:- Này...
Lão hộ vệ chần chờ một lát, thấy Tiêu Minh Viễn biến mất mới nói:- Cái gì?
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, trong mắt lóe lên một đạo hàn quang, cân nhắc thời gian rất lâu mới nói:- Người trẻ tuồi, ta khuyên ngươi vẫn là không nên đi, Quá khứ những lĩnh chủ kia đều không tin tà giống như ngươi, muốn thu được bí tàng của Đại đế cổ, Ket quả đều ném mất tính mạng.
Diệp Phàm biết đây là một nơi đất phong của Tiêu gia, hiện giờ bị phán chia ra không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được một chút.Hắn rất nhanh nghĩ tới Vũ Điệp công chúa, Đây là mỹ nhân thứ ba của Trung Châu, chẳng lẽ là vì nàng mà ra?Diệp Phàm hỏi.Lão hộ vệ gật gật đầu, ám chi hiện giờ yêu nghiệt ngũ vực trong thiên hạ tề tụ, xuất hiện ở vùng đất đó nhất định sẽ rất loạn, khuyên hắn chớ nên đi chịu khổ.
Danh Sách Chương: