Truyện Già Thiên : chương 98: nhất khí phá vạn pháp
Tầm nhìn của hắn lớn dần, ánh mắt của hắn có thể dõi ra xa hơn, tự dùng lực lượng của chính bản thân mình để bay lên trời cao, nắm giữ hoạt động của cả thế giới, một cảm giác thật chấn động.
Sơn hà tráng lệ, mặt đất bao la, tất cả đều thu gọn vào trong tầm mắt, làm cho người ta có cảm giác sung sướng, tất cả vạn vật trong thiên địa, tất cả cây cối của thế gian, đều thu hết vào trong tầm mắt, khiến người ta không tự chủ được mà dâng lên một cảm giác khí thôn sơn hà(1).
(1): Khí thôn sơn hà: Khí thế nuốt được sơn hà
Diệp Phàm đứng ở trên trời cao, toàn thân lấp lánh không nhiễm bụi trần, quang mang lấp lóe, giống như 1 tác phẩm hoàn mỹ, hắn có cảm giác mình đã thoát thai hoán cốt.
Đến lúc này, hắn mới hiểu rõ, cảnh giới không giống nhau chênh lệc tới bao nhiêu, thân thể hắn nhẹ nhõm, gần như đạt tới hoàn mỹ, nếu như gặp phải tu sĩ Khổ Hải, hắn có cảm giác mình chỉ cần giơ tay cũng làm cho đối phương biến thành hạt bụi, không phải hắn mù quáng tự tin, mà trong cơ thể hắn đang có một lực lượng cường đại.
Diệp Phàm ngự Thần Hồng phi hành, ngang dọc trong thiên địa, Thần Hồng lấp lánh cắt phá trời cao, giống như sao chổi bay bay, lại giống như trăng trên mặt biển, Thương Long thăng không. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Phải mất tới nửa canh giờ, hắn mới bình tĩnh lại được, đứng ở trên đỉnh núi, mặc cho gió mát thổi vào mặt, tóc đen nhẹ nhàng bay phất phới, đôi mắt của hắn trông như ngôi sao, rực rỡ sáng ngời.
Diệp Phàm yên lặng, thu lại khí thế cường đại và sắc bén của mình, một cố khí chất an lành dâng lên, trong sáng thánh khiết, tay áo tung bay, giống như Tiên nhân hạ phàm, không linh phiêu dật, làm cho người ta cảm giấy một cảm giác vô cùng tự nhiên.
Lúc này, ở trong thân thể hắn, Khổ Hải to bằng nắm tay hiện đã yên tĩnh lại, không có cuồng bạo, cũng không có sóng trào mãnh liệt, cũng không còn Lang yên cuồn cuộn.
Kim Sắc Khổ Hải vô cùng yên tĩnh, ở vị trí trung tâm, có 1 Tuyền Nhãn đang phun trào, khí tức sinh mệnh đang tỏa ra, Thần Lực Nguyên Tuyền đang chảy.
Bên dưới Khổ Hải chính là Sinh Mệnh Chi Luân đã được câu thông, ẩn chứa vô tận Mệnh năng đang cuộn chảy, đây chính là cội nguồn sự cường đại của tu sĩ.
Mệnh Tuyền gợn sóng, hướng về Khổ Hải mà lao tới, rồi biến thành những con sóng nhu hòa, lại càng làm cho nó thêm linh động tự nhiên, kim hải dập dờn, thần tuyền ồ ồ, hai thứ hợp nhất, thần lực liên miên bất tuyệt, ngập tràn khí tức sinh mệnh.
Hiện tại, khối Lục Đồng kia đã thay đổi vị trí, nó đã chím xuống dưới đáy Khổ Hải, không ngừng tiếp nhận sự gột rửa của Sinh Mệnh Thần Tuyền, mà Kim Thư vẫn bị chèn ép ra tận ngoài biên giới Khổ Hải, không cách nào tới gần Mệnh Tuyền được.
Diệp Phàm muốn rèn luyện , hôm nay đã hình thành được 1 cái khung mơ hồ, nhưng không có hình dáng gì cả, nó đã to bằng quả anh đào, đang phiêu phù phía trên Khổ Hải.
Theo lẽ thường mà nói, Tứ đại cảnh giới Khổ hải, Mệnh tuyền, Thần kiều, Bỉ ngạn, mỗi cảnh giới đều có thể tế luyện 1 loại , nhưng bây giờ Diệp Phàm đã đạt tới cảnh giới thứ 2, nhưng thứ nhất vẫn chưa thành, điều này làm cho hắn nhíu mày, quả nhiên rất khó tế luyện.
Nhưng mà, hắn cũng không buồn bã, bởi bên trong Đạo Kinh đã ghi lại, càng huyền ảo phức tạp, thì lại càng khó thành hình, bởi bên trong chúng nó ẩn chứa và của thiên địa.
Căn cứ vào sự ghi chép của Đạo Kinh, mỗi người cũng có thể chí tế luyện 1 loại duy nhất, cường đại là loại khí dùng cả tứ đại cảnh giới hợp nhất.
Nói cách khác, nếu muốn có 1 loại cường đại, thì tứ đại cảnh giới: Khổ Hải, Mệnh Tuyền, Thần Kiều, Bỉ Ngạn chỉ tế luyện duy nhất 1 loại .
Đây gọi là (2), một khi đã thành công, thì nhất khí phá van pháp, hoa của ta lất át muôn hoa.
(2): Đại Khí vãn thành: càng cường đại, thì tế luyện lại càng lâu.
Tên toàn bộ Đông Hoang đại địa, chỉ có mấy bộ Cổ kinh là ghi chép lại phương pháp thâm ảo, dùng tứ đại cảnh giới rèn luyện một loại khí, tu sĩ bình thường thì không có khả năng biết đến
Nhưng mà, ngay cả Thánh Địa và Thái Cổ thế gia nắm giữ Cổ Kinh, thì đệ tử của bọn họ cũng rất ít khi dám mạo hiểm như vậy, bởi vì kỳ ngộ đồng nghĩa với sự phiêu lưu, nếu muốn có sự đặc biệt, thì cũng phải có sự trả giá tương đương.
Lấy tứ đại cảnh giới tế luyện duy nhất 1 loại , từ cổ chí kim tới này, không có mấy ai có thể thành công, lãng phí vô ích không biết bao nhiêu thời gian năm tháng.
Không có của chính mình, thì không thể ngự vật, do vậy chẳng kém phế nhân bao nhiêu, đệ tử của Thánh Địa và Thái cổ thế gia rất ít khi làm vậy.
Khi còn ở dừng lại ở cảnh giới Khổ Hải, thì Diệp Phàm không dám quyết định gì cả, chỉ cầm chăm chú tế luyện là được rồi, thế nhưng hiện giờ hắn đã tiến vào cảnh giới Mệnh Tuyền, vẫn chưa thành hình, hắn không thể không quyết định.
"Tuy rằng gần đây rất nguy hiểm, cũng có thể lãng phí thời gian cả đời, nhưng ta không còn đường lui nữa, đã lựa chọn tế luyện 'Đỉnh', cũng muốn có được loại mạnh nhất, ngày sau nó có thể bao hàm và trong thiên địa. Lấy tứ đại cảnh giới mà tế luyện 1 loại khí, thì cứ coi như nó là một loại động lực đi, ta cũng không còn đường lùi nữa rồi."
Diệp Phàm cũng không lo lắng người khác nhiều, mà của mình lại ít, tuy bây giờ đang khó khăn, nhưng hắn tin tưởng Đạo Kinh ghi chép là đúng, nhất khí phá vạn pháp, hoa của ta mà nở thì lấn áp cả muôn hoa.
Sau khi đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền, hắn đã có thể phi hành trên bầu trời, Diệp Phàm bắt đầu suy nghĩ nên đi Thái Cổ Cấm Địa một chuyến, nhưng mà hắn nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không nơi đó rất có thể là nơi táng thân của mình.
Hắn cũng không nôn nóng lên đường, mà lại tiếp tục ở lại, củng cố cảnh giới của mình, sau khi đột phá tu vi thì cần có một thời gian để thích ứng.
Trong thời gian tiếp theo, cái động phủ này bị Diệp Phàm bới móc không còn hình dáng gì nữa, vì để thu được linh năng trong lòng đất, hắn đào sâu xuống tận lòng đất, suýt nữa thì làm cho Hỏa mạch phun trào.
Thời gian qua đi rất nhanh, Diệp Phàm đã tu luyện được khoảng gần 1 năm, toàn bộ Hỏa mạch bị hắn luyện hóa gần như khô cạn, cảnh giới của hắn không những được củng cố vững chắc, mà còn tăng tiến không ít, Thần tuyền vốn đang cuồn cuộn chảy, giờ sức sống lại càng thêm mạnh mẽ.
Đương nhiên, đây cũng không phải là thu hoạch lớn nhất, làm cho hắn thỏa mãn và kích động chính là, đã bị tế luyện thành , hắn mượn linh năng kỳ dị của Hỏa sát, trải qua trăm ngàn lần tế luyện, Tam Túc Viên Đỉnh cuối cùng cũng bắt đầu hình thành, dần dần xuất hiện trên thế gian.
"Xem ra, nếu muốn tế luyện thành công, thì không nghi ngờ chút nào, đó là cẩn phải có linh năng kỳ dị, các loại thần hỏa là hữu hiệu nhất.
Cũng giống như đúc binh khí, phải cần có ngọn lửa thích hợp, thì mới có thể rèn ra được Thần binh bảo nhận, cho nên việc tế luyện trong cơ thể cũng tương tự như vậy!"
Bên trên Khổ Hải của Diệp Phàm, có một tiểu đỉnh thô phôi, có độ lớn bằng quả anh đào, thần huy xán lạn đã được nội liễm, vừa cổ phác mà lại vừa tự nhiên.
Gần một năm qua, trải qua trăm ngàn lần tế luyện và đạo văn của khối Lục Đồng, Tiểu đỉnh có khí tượng vô cùng bất phàm, làm cho người ta có cảm giác nó có một Đạo Vận do trời sinh.
Diệp Phàm vừa mới có ý định, Tiểu Đỉnh đã lao ra ngoài cơ thể, vô thanh vô tức, dễ dàng xuyên thủng thạch bích dày mười mấy mét, trực tiếp lao ra ngoài động phủ, phiêu phù ở trên bầu trời.
Diệp Phàm vô cùng hài lòng, tiểu đỉnh cổ phác, làm cho hắn có 1 cảm giác nó có đạo pháp tự nhiên, dường như nó đã bao hàm và của thiên địa, vừa thần bí vừa huyền ảo.
Tiểu đỉnh đã sơ thành, cũng xem như một vũ khí cường đại, có thể công và thủ, không gì không phá, Đạo văn trên Khối Lục Đồng làm cho nó có một lực lượng kỳ dị, không ngừng lột xác.
Diệp Phàm đã tới thế giới này được 3 năm, sống ở Linh Khư Động Thiên một năm, ở động phủ này tu luyện cũng gần được 2 năm, thân thể hắn cao lên không ít, ước chừng cũng được khoảng 1m70, nhưng trông bộ dáng vẫn rất non nớt, nhìn qua chỉ là một tiểu hài tử chừng 14 tuổi.
Năm đó, tóc hắn ngắn chừng 2 phân, vừa đen lại vừa dày, bây giờ nó đã dài, tung bay trước ngực và cả ở sau lưng hắn, khẽ phấp phới theo gió nhẹ, trông hắn vô cùng thanh tú, nhưng không ai có thể nghĩ tới, đây lại là một tu sĩ đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền.
Diệp Phàm quay đầu lại, nhìn về phía động phủ ở phía sau, sau đó phi hành trên bầu trời của sơn mạch, hướng ra phía ngoài.
Diệp Phàm cầm thêm một con Thủy Lộc tiến vào trong trấn, đổi một ít tiền, sau đó chọn cho mình mấy bộ quần áo phù hợp, 2 năm qua thân thể hắn cao lên không ít, quần áo cũ đã rách nát không thể tả, có thể gọi là lam lũ, lúc tiến vào trong trấn bị người khác chỉ chỉ chỏ chỏ.
Diệp Phàm tìm một quán cơm, sau đó chọn 1 vị trí. Ở cái bàn bên cạnh, có mấy người có khí chất khác thường, khác hẳn với những người bên cạnh.
Những tu sĩ chân chính sẽ không gặp người phàm, bình thường sẽ không hiện thế trước mặt phàm nhân mà chứng tỏ sự bất phàm, ngay cả khi đối diện tương phùng, người thường cũng không biết.
Rất hiển nhiên, mấy người này đều là tu sĩ, cũng tuân theo nguyên tắc này, không muốn làm kinh động phàm nhân ở xung quanh, đang thấp giọng trò chuyện, trừ khi có linh giác đặc biệt nhạy cảm, nếu không thường nhân sẽ không thấy gì.
"Chủ yếu là các tuyệt thế cường giả trong lòng có kiêng kị, không dám tùy tiện xuất thủ, bởi tỏa Âm phần kia quá yêu tà, dường như đã thông linh.
Trừ phi có chí bảo của Đông Hoang Nhân tộc, nếu không ngay cả đại cường giả cũng sẽ chịu kết cục là phải chết, nếu không có cách nào ổn định Âm phần, nó sẽ chui vào lòng Đông Hoang đại địa, như rồng về biển lớn, sẽ biến mất không còn tăm tích nào cả."
Diệp Phàm vô cùng giật mình, không nghĩ tới đã hai năm trôi qua, phần mộ Yêu Đế vẫn chưa bị mở ra, Sát cục trong Âm Phần đã khởi động, giết hại không biết bao nhiêu tu sĩ.
Hắn vừa ăn cơm vừa yên lặng lắng nghe, không có một chút nào kinh dị, hắn không muốn bị mấy tên tu sĩ này phát giác.
Cách đó không xa, Diệp Phàm nhất thời trở nên hồi hộp, không cần nói cũng biết, các đại nhân vật của Trung Châu tới là vì Khối Lục Đồng.
Danh Sách Chương: