Truyện Hàn Dạ Tinh Lai - Tác giả: Kỷ Anh : chương 14: nàng nhớ ra rồi
Hàn Dạ Tinh Lai - Tác giả: Kỷ Anh
-
Kỷ Anh
Chương 14: Nàng nhớ ra rồi
Oán linh không nên mãi ở lại thế gian, ông vốn tưởng rằng những đệ tử tiên môn này sẽ vơ đũa cả nắm mà ra tay, nhưng ai ngờ, chỉ có một tiểu cô nương xuất chiêu.
Hơn nữa còn dùng một phương pháp mới lạ để siêu độ cả một gia đình.
Ông nghĩ, điều này quá vô lý.
Tạ Tinh Diêu ngoan ngoãn chờ đợi tất cả oán linh trong sân gần như biến mất hết, cho đến khi tia sáng vàng cuối cùng bay xa, nàng mới buông bỏ cảnh giác, sau đó thở phào nhẹ nhõm, một giọng nam trầm thấp truyền đến từ đằng sau: “Mấy đứa…… muốn đối phó với Giang Thừa Vũ à?”
“Vâng.”
Tạ Tinh Diêu xoay người lại, đối diện với hồn phách trên trường đao: “Tiền bối, hiện tại con gái của người bị Giang Thừa Vũ giam cầm, thậm chí còn bị gieo mị thuật, giam cầm ý thức, chỉ có thanh đao này mới có thể thức tỉnh ý thức của cô ấy.”
Lai lịch của bọn họ không rõ ràng, đương nhiên người nhà họ Bạch sẽ sinh lòng đề phòng, Tạ Tinh Diêu trợ giúp cả nhà già trẻ siêu độ thăng thiên, có thể xem là một con bài mặc cả liên minh.
Nàng có lợi thế mặc cả, bớt đi không ít lo lắng, thuận theo tình hình giơ lệnh bài gỗ bên hông lên: “Đây là lệnh bài của núi Lăng Tiêu, tiền bối có thể xem thử.”
Người đàn ông bình tĩnh nhìn chăm chú vào mắt nàng, một lát sau, ông thở dài.
“Các vị đạo hữu.”
Ông cụp mắt, khom lưng, thật sự cúi đầu vái chào những người có mặt ở đây, cổ họng run lên, như tên đã lắp lên dây, cơn thịnh nộ bộc phát: “Giang Thừa Vũ làm nhiều điều ác, hôm nay ta giao thanh đao này cho các vị, mong rằng có thể trảm yêu trừ ma, đòi lại cho Bạch phủ và dân chúng chết oan một cái công đạo!”
Quỷ khí dày đặc quanh quẩn trên lưỡi đao dần nhạt đi trong phạm vi tầm nhìn, như hòa tan vào bóng đêm.
Bóng dáng của nam tử khôi ngô cũng biến mất, giọng nói được gió khếch tán: “Chấp niệm của ta chưa tiêu tán, sẽ dùng thể kiếm linh ở trong đao…… Tại hạ còn có một nghi vấn chưa có lời giải, không biết có nên hỏi hay không.”
“Xin tiền bối hãy nói.”
Sắc mặt của người đàn ông tối sầm lại, nửa khuôn mặt bị khí đen có áp lực kinh khủng che lấp.
Ông chớp mắt mấy cái, trước mắt thuần nhiên nói: “Ta…… là tồn tại chân thật sao?”
*
Ánh nắng vẫn chưa ló dạng, sáng sớm Giang phủ lặng ngắt như tờ.
Thật sâu trong đình viện, ánh trăng dệt thành những mảng sáng mỏng manh mơ hồ, trong không khí tràn ngập hương hoa dại không rõ tên.
Vài làn khói đen chậm rãi bay qua, lần theo ngọn nguồn thì bất thình lình trông thấy một chiếc giường mỹ nhân.
Một nam một nữ đang ngồi trên đó, đôi mắt xinh đẹp của cô gái nhắm hờ, sắc mặt tái nhợt; chàng trai bên cạnh nhíu chặt mày, bấm tay niệm thần chú vẽ bùa, phản chiếu ra ánh sáng tím yêu dị.
Tâm trạng của Giang Thừa Vũ cực kỳ không tốt.
Tâm ma quá hùng mạnh, cho thấy trong lòng Bạch Diệu Ngôn cực kỳ bài xích với chuyện ở bên hắn ta. Hắn ta tức giận, muốn hỏi nàng tại sao.
Nhưng hiện tại tâm ma đang hoành hành, nên đương nhiên không phải thời điểm thích hợp.
Hắn ta cố gắng dùng mọi cách, cuối cùng khắc sâu vật đính ước của hai người vào thức hải của nàng, chỉ cần để lại dấu ấn trong thức hải, chắc chắn Bạch Diệu Ngôn sẽ một lòng một dạ với hắn ta.
Từ nay trở đi, nàng sẽ không còn nhớ lại mọi chuyện đã qua, cũng sẽ quên sạch huyết hải thâm thù, ngoan ngoãn sống trong lồng chim.
Nàng sẽ là con chim mà hắn ta thích nhất.
Giang Thừa Vũ vô cùng khó chịu với tiếng động lớn bên ngoài cửa.
Hắn ta không thể ra ngoài nên chỉ có thể dựa vào âm thanh để đoán rằng bên ngoài đang đánh nhau. Có mấy người hầu canh giữ bên ngoài phòng tân hôn, không cho phép người ngoài tiến vào, vào lúc quan trọng như thế này, rốt cuộc là kẻ nào đến gây rối?
Câu hỏi này nhanh chóng được giải đáp.
Kèm theo tiếng kêu rên của một con tiểu yêu, cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo.
Giang Thừa Vũ giật mình: “Ngươi…… Tạ Tinh Diêu?”
Tạ Tinh Diêu gật đầu mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”
Thanh niên cười lạnh: “Ngươi chưa chết?”
“Ta vẫn khỏe lắm.”
Tuy rằng không phải nguyên chủ, nhưng nàng vẫn nhớ vài đoạn ngắn linh tinh của quá khứ, lại thêm tận mắt chứng kiến oán khí đầy nhà của nhà họ Bạch, nên lời nói không mảy may lưu tình: “Không giống như Giang công tử, chỉ có thể dùng mị thuật lừa gạt phụ nữ. Làm chuyện chẳng ra gì như thế, sao lại giống như chó chết chủ, không chiếm được tình yêu của chủ nhân vậy?”
Một làn yêu khí ập tới, Yến Hàn Lai giúp nàng đỡ đòn tấn công bất ngờ này, trong lòng thầm nghĩ, người này thật giỏi chọc người khác nổi nóng.
Đường đường là một đệ tử tiên môn, vậy mà lại giỏi múa mép khua môi.
“Ngươi câm miệng!”
Giang Thừa Vũ bị đâm trúng vảy ngược, hắn ta đứng bật dậy: “Diệu Ngôn cam tâm tình nguyện thành thân với ta, sao có thể đến phiên người ngoài như các ngươi chõ mỏ vào!”
Nguyệt Phạn cảm thấy chán ghét: “Cam tâm tình nguyện, da mặt dày thật đấy.”
“Ngươi nghĩ tìm người đến giúp thì có thể vô tư sao?”
Ánh mắt của Giang Thừa Vũ hơi động, ý cười càng sâu: “Một đám Trúc Cơ, có thể làm gì được ta.”
Ngay lúc hắn ta mở miệng, không khí trong phòng ngưng trệ lại.
Ánh trăng bị khí tím thôn phệ, ngoài cửa sổ không có gió, tay áo viền vàng rộng thùng thình của thanh niên bay lên. Màu đỏ sẫm như máu lan rộng, gậm nhấm toàn bộ con ngươi của hắn, như sóng như triều.
Ôn Bạc Tuyết không có skill gì trong game cả, nhưng may mà y thông thạo đạo pháp, là người có tu vi cao nhất trong số ba đệ tử núi Lăng Tiêu, lúc này y tế xuất pháp khí, dùng linh lực ngăn cản làn sóng sát khí.
Tuy rằng thực lực của Yến Hàn Lai cao, nhưng lại không thể bộc lộ tu vi thật sự trước mắt bọn họ, đã định trước cả trận chiến sẽ ra tay hời hợt. Nguyên tác miêu tả trận chiến này cực kỳ khốc liệt, tuy rằng bọn họ giữ được mạng nhưng ai cũng bị thương nặng.
Cũng may, hiện tại bọn họ có lựa chọn tốt hơn.
Tạ Tinh Diêu bình chân như vại, cước bộ nhẹ nhàng.
Bọn họ đang ở góc đông nam của phòng, nơi tập trung phần lớn sự chú ý của Giang Thừa Vũ.
Hắn ta phải tập trung đối phó với những người tấn công, đó là khoảng thời gian phòng vệ đối với Bạch Diệu Ngôn yếu nhất.
Trường đao trong túi trữ vật rung động không ngớt, không rõ là vì cảm nhận được hơi thở của chủ hay là vì đang nóng lòng muốn trảm yêu tà.
Nó vừa phẫn nộ vừa hưng phấn.
Chỉ trong vài cái chớp mắt nữa thôi.
Chỉ cần đến gần Bạch Diệu Ngôn, tiến vào tâm ma của nàng ấy, đặt thanh đao vào tay của nàng ấy.
Tại cửa phòng tân hôn, Ôn Bạc Tuyết tụ lực bấm tay niệm pháp quyết, dẫn xuất pháp quang sắc bén.
Thanh niên như tùng như tuyết, sau lưng là vũ điệu của quần ma. Y dựa vào sức của một mình mình ngăn cản các yêu ma trong phủ, trịnh trọng truyền âm: “Yên tâm, mọi việc ở đây hãy giao cho tôi.”
Trong tay Nguyệt Phạn xuất hiện một thanh trường kiếm, lạng quạng tạo ra một đạo kiếm hoa: “Tôi sẽ thu hút sự chú ý của Giang Thừa Vũ.”
Tạ Tinh Diêu trao đổi ánh mắt với bọn họ, cong môi gật đầu.
【Kỹ năng.Tiềm hành】.
*
Cuộc đời của Bạch Diệu Ngôn chưa bao giờ không được như ý muốn.
Chào đời trong một thế gia bắt yêu, từ bé đến lớn được người nhà yêu thương chiều chuộng; bởi vì tướng mạo xuất chúng, tính cách dễ gần, nên luôn được vô số bạn bè vây quanh, chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.
Cha trông vừa nghiêm vừa dữ, nhưng thực chất lại nói chuyện rất nhẹ nhàng dịu dàng, bởi vì mẹ mất khi nàng còn nhỏ, cho nên ông đã học được cách nói chuyện và dỗ dàng nhẹ nhàng.
Hai tiểu thị nữ bên cạnh nàng rất thích ríu rít, dành phần lớn thời gian để thảo luận về những quyển thoại bản mới mua; nữ đầu bếp có một đứa con trai rất thích ăn kẹo, luôn ngọt ngào gọi nàng là tỷ tỷ.
Nàng còn có một vị hôn phu ôn nhuận như ngọc.
Vị hôn phu rất tuấn tú, ăn nói khôi hài, cư xử khéo léo, chàng nói mình đã phải lòng Bạch Diệu Ngôn từ cái nhìn đầu tiên.
Chàng dẫn nàng đi thả diều, đi ăn kẹo, mỗi ngày trôi qua vô ưu vô lự, Bạch Diệu Ngôn nghĩ rằng cả đời này nàng cũng sẽ không chán ghét cuộc sống như vậy.
Không bao lâu nữa, chính là đại hôn của bọn họ.
Dường như nàng đã quên đi điều gì đó, nhưng cố gắng cách mấy cũng không thể nhớ ra. Điều này khiến nàng thường xuyên đau đầu, vị hôn phu của nàng với nàng rằng, nếu nàng cảm thấy khó chịu, vậy thì hãy chạm vào vật đính ước của hai người.
Đó là một chiếc trâm bạc tinh xảo, một khi chạm vào nó, những cảm xúc khó hiểu trong thức hải sẽ dần dần lắng xuống.
Bạch Diệu Ngôn quyết định, vào đại hôn, nàng sẽ tặng thật nhiều kẹo cưới, sẽ thả hoa đăng xuống hồ, sẽ quấn lụa đỏ lên cây.
Thật kỳ lạ, đám cưới lẽ ra phải là một sự kiện đáng mừng, nhưng nàng lại không kìm lòng được mà muốn khóc.
Nàng lẳng lặng tự hỏi: Cớ sao mình lại buồn như thế?
Suy nghĩ kỳ lạ đó lại kéo tới, đầu nàng đau đến mức muốn nứt ra, nàng nắm lấy trâm bạc theo thói quen.
Nhưng lần này, một ý nghĩ chẳng rõ ngọn nguồn xuất hiện, nàng nghĩ mình phải nắm lấy một thanh đao.
Chuôi đao đen kịt, điêu khắc long văn uốn lượn, lưỡi đao thẳng tắp, tỏa ra hàn quang, đó là ——
Thức hải càng lúc càng đau đớn, trong khoảng khắc không kịp chuẩn bị trước, một luồng ánh sáng trắng quen thuộc kéo tới.
Là ánh đao.
…… Có người tự tiện xông vào phòng tân hôn của nàng và Thừa Vũ!
Đối phương xuất hiện bất ngờ, mang theo từng trận gió đêm, khiến cửa sổ đập rầm rầm.
Bạch Diệu Ngôn vô thức giơ tay phản kháng, dùng linh lực ổn định xà nhà lung lay sắp sập, nhưng ánh đao kia càng lúc càng sáng, cửa sổ càng rung chuyển, cơn đau dữ dội trong đầu càng trở nên khó chịu hơn, cứ như thể có thứ gì đó đang giãy giụa muốn thoát ra.
Trường đao ngoài phòng chấn động kêu vù vù, cửa sổ như tấm gương vỡ vụn.
Nàng có một người phụ thân đáng tin, có bạn thân mà nàng có thể tâm sự mọi điều, có trưởng bối mà nàng thật lòng kính trọng……
Nhưng khi nghĩ kỹ lại, tại sao ngày cưới gần kề, nhưng nàng chưa bao giờ gặp bất cứ ai trong số đó?
Thải Tú và Thanh Bích lớn lên cùng nàng, ba người cùng nhau đi dạo hội hoa đăng, đi nghe hát, lặng lẽ trò chuyện về những quyển thoại bản đã đọc gần đây.
Thải Tú muốn tìm một phu quân anh tuấn tiêu sái mà nàng ấy vừa ý, bảo rằng sau này sẽ mời mọi người ăn kẹo cưới; Thanh Bích thì quen nghiêm mặt, nghiêm trang nói rằng, ở bên tiểu thư rất hạnh phúc vui vẻ.
Khi Bạch Diệu Ngôn nghĩ đến họ, nàng nhìn thấy hai gương mặt đẫm máu.
Thanh Bích dùng cơ thể che chắn cho nàng, liều mạng bảo vệ nàng chạy khỏi phòng tân hôn, Thải Tú một mình ngăn cản yêu tà sát khí đằng đằng, trước khi chia tay, nàng ấy lau nước mắt nói với nàng rằng: “Em không muốn lấy chồng, kỳ thật cả đời ở bên tiểu thư cũng tốt lắm.”
Nhất định là giả.
Nàng yêu Giang Thừa Vũ sâu đậm như vậy, sao hắn ta có thể ——
Những ký ức này thật xa xôi và mơ hồ, nàng cảm thấy ngỡ ngàng không biết phải làm sao, ngơ ngác lùi lại một bước, trước ánh đao sáng ngời, nàng nhớ lại càng nhiều hơn.
Nữ đầu bếp vì bảo vệ con trai mình mà bị móng vuốt đâm xuyên qua tim; huynh trưởng rút kiếm, bị mười mấy con quái vật nuốt chủng trong chốc lát; trong không khí tràn ngập mùi máu và lửa, nhiều người vừa khóc vừa chạy, nhiều yêu tà cất tiếng cười to.
Cuối cùng là tiền viện.
Cha đối đầu với bầy yêu quái rất lâu, cả người máu me đầm đìa, gần như không thể cầm nổi trường đao trong tay. Nàng vừa khóc vừa chạy đến, nhưng chỉ nhận được một cái nhìn thoáng qua.
Hai mắt của người đàn ông đỏ ngầu, tấm lưng cao rộng như núi, thà gãy chứ không uốn cong, hệt như Tu La sát thần, khiến người người khiếp sợ.
Khi nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng trong suốt không gì sánh bằng.
“Diệu Ngôn.” Cha nói: “Đừng khóc.”
Nàng đã từng thực sự rất thích Giang Thừa Vũ.
Trên đời này không có ai hiểu rõ nỗi lòng của Bạch Diệu Ngôn hơn hắn ta, cũng không ai biết rõ cách làm nàng vui vẻ hơn hắn ta.
Khi ấy nàng giống như một con thú nhỏ không muốn rời xa hắn ta, mỗi ngày đều cầu mong một đời một kiếp, song, khi ký ức dần rõ ràng, khuôn mặt của Giang Thừa Vũ lại không khắc sâu như vậy.
Phòng tân hôn rung chuyển dữ dội, chẳng rõ từ đâu vang lên tiếng răng rắc, như dây xích bị đứt.
Nàng nhớ ra rồi.
Còn có nhiều chuyện đáng giá để nàng ghi lòng tạc dạ hơn hắn ta.
Đó là một buổi trưa của nhiều năm trước, nàng và cha đi trên hành lang trong đình viện.
Hôm ấy ánh nắng rực rỡ, trên mái nhà có một con mèo lười biếng nằm phơi nắng. Khi phụ thân mở cửa phòng ra, nàng ngạc nhiên bước vào.
“Đây là bảo đao gia truyền của Bạch thị nhất tộc chúng ta.”
Khi ấy cả người phụ thân không hề đẫm máu, ông có một đôi mắt sâu thẳm và ôn hòa, thoạt nhìn nghiêm khắc hung dữ nhưng thật ra ông thích cười và rất giỏi dỗ dành người khác: “Có muốn cầm nó hàng yêu trừ ma không?”
Nàng vui vẻ cong môi, trong mắt tràn đầy khao khát: “Muốn ạ!”
Người đàn ông cười khúc khích: “Nó kế thừa ý chí của vô số bậc tiền bối, một ngày nào đó sẽ được truyền lại cho con.”
Nàng tò mò hỏi: “Nhưng cha dùng nó rất thuận tay mà, dùng tiếp chẳng phải tốt hơn sao?”
“Sẽ có lúc cha già đi, con đường trừ ma vừa trắc trở vừa dài đằng đẵng, không biết khi nào sẽ chia ly. Diệu Ngôn, đừng sợ biệt ly.”
Phụ thân nhìn vào mắt nàng: “Dù con ở đâu, thân là hậu duệ của Bạch thị, đừng bao giờ quên ý muốn ban đầu của mình, cũng đừng quên…… tên của thanh đao này.”
Tên của thanh đao.
Trong đầu đau đớn không chịu nổi, như bị một con dao không ngừng cắt vào máu thịt. Bạch Diệu Ngôn ôm chặt huyệt thái dương, đôi mắt ướt đẫm, nước mắt tựa như máu.
Nàng nghe thấy cô bé đáp lại rằng: “Làm sao con có thể quên được.”
Đúng vậy, làm sao nàng có thể quên được.
Răng rắc.
Khi những ký ức tiếp tục tràn vào, có một âm thanh lớn vang lên bên tai.
Trong chớp mắt, phòng tân hôn tan thành mây khói, nhìn xung quanh chỉ có khói trắng mênh mông.
Nơi đây không giống hiện thực, mà giống như thức hải của ai đó.
Phòng tân hôn vừa rồi…… là vọng niệm thôi sao?
Phía sau vang lên tiếng lốc cốc, Bạch Diệu Ngôn ngơ ngác quay đầu lại, trông thấy một người kể chuyện với khuôn mặt mơ hồ.
“Vì muốn báo thù diệt tộc, hôm đại hôn công tử đã dẫn bầy yêu quái tấn công vào. Làm sao mà tiểu thư biết được chuyện này chứ, đáng thương thay cho nàng không hề đề phòng, cả nhà bị giết sạch.”
Người kể chuyện gõ kinh mộc đường: “Nhưng mặc dù là kẻ thù truyền kiếp, công tử vẫn yêu tiểu thư một cách vô phương cứu chữa. Vì nàng mà hắn lặn lội qua ngàn ngọn núi, đi khắp cửu châu, lãng phí năm này qua năm khác, chịu đựng đau khổ vô tận, ha ha, cuối cùng thật sự tìm được biện pháp để thành hôn với tiểu thư!”
Nàng im lặng chẳng nói chẳng rằng, nghe người nọ nói tiếp: “Xem như khổ tận cam lai, nhân duyên trời định.”
“Cô nghĩ đây là một câu chuyện khổ tận cam lai sao?”
Người kể chuyện vừa dứt lời, một giọng nữ xa lạ khác nối tiếp.
Bạch Diệu Ngôn lập tức ngoảnh đầu lại.
Người tới là một vị cô nương trẻ tuổi, mặt trái xoan, mắt nai, nhưng đuôi mắt hơi cong lên một chút như hồ ly.
Ngay khi đối diện với Bạch Diệu Ngôn, cô gái mỉm cười hòa nhã: “Bạch tiểu thư, ta là Tạ Tinh Diêu.”
Bạch Diệu Ngôn nhíu mày: “Sao cô lại biết ta? Đây là đâu?”
“Ta là ai không quan trọng.”
Tạ Tinh Diêu tiến lên một bước: “Bạch tiểu thư vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta —— Cô nghĩ sao về câu chuyện này?”
Giết sạch cả nhà, lừa bịp dối trá, chỉ muốn nghiền xương của hắn ta thành tro.
Nàng muốn trả lời như vậy, nhưng khi ký ức lần lượt được chắp vá lại, Bạch Diệu Ngôn lại không nói nên lời, dù chỉ là một câu.
Nàng yêu hắn ta.
Phu quân dịu dàng, đám cưới hạnh phúc, cuộc đời mỹ mãn. Nếu mọi thứ chỉ là ảo ảnh, hãy lột lớp lông hoa mỹ này xuống, để lộ máu của người nhà nàng.
Cho dù Giang Thừa Vũ thật lòng với nàng, nhưng tình yêu được xây dựng từ máu tươi, đáng giá bao nhiêu đây?
“Khi nghe kể chuyện, ta luôn cảm thấy kỳ lạ.”
Tạ Tinh Diêu nói: “Tại sao trong thể loại kiểu này, thâm tình luôn đến muộn? Khi người ta còn sống thì không yêu, người ta chết rồi thì bừng tỉnh đại ngộ. Nếu thật sự thích một người, sẽ trì trệ như vậy sao?”
Những mảnh vụn ký ức dần dần sống lại, Bạch Diệu Ngôn ngước mắt lên, đuôi mắt tràn đầy màu máu.
“Thế nên ta nghĩ, vị công tử trong câu chuyện này, rốt cuộc hắn ta thích con người của tiểu thư, hay là thích cảm giác có được nàng ấy, cảm giác được nàng ấy ái mộ?”
Tạ Tinh Diêu mỉm cười: “Nếu ta yêu một người, ta nhất định sẽ mong rằng chàng ấy luôn hạnh phúc, nhìn thấy chàng ấy cười, ta sẽ vui vẻ. Nếu chàng ấy hận ta, không thích ta, nhưng ta lại cố chấp giữ chàng ấy ở bên cạnh ——”
Nàng nói: “Chẳng phải giống như quần áo trang sức trên đường phố sao, thích thì phải giành lấy cho bằng được, không quan tâm đến cảm nhận của chúng, chỉ quan tâm đến niềm vui của bản thân?”
Càng nhiều hình ảnh đua nhau xuất hiện, trong cơn đau vô biên, Bạch Diệu Ngôn nhìn thấy màu đỏ trùng điệp.
Lụa đỏ, trăng đỏ, máu đỏ chảy xuống dọc theo trường đao, ánh đao lạnh lẽo phản chiếu bóng dáng nửa quỳ của phụ thân.
Ông cắm sâu lưỡi đao xuống lòng đất, chống đỡ toàn bộ cơ thể đang lảo đảo sắp ngã, cho đến chết, cũng chưa từng quỳ xuống.
“Cô nói đúng.”
Bạch Diệu Ngôn chăm chú vào vào mắt của Tạ Tinh Diêu, một lúc lâu sau, bật ra một tiếng cười: “Hắn ta chỉ xem vị tiểu thư kia là một món đồ mà thôi.”
Nàng lùi lại một bước, khóe môi trắng bệch, nhưng bờ môi lại là màu đỏ tươi quỷ dị ——
Môi bị cắn rỉ máu, kiềm nén một cách yêu dị: “Thứ hắn ta yêu không phải là tiểu thư, mà là chấp niệm không thể có được thuở niên thiếu, nói trắng ra, hắn ta yêu chính mình nhất.”
Răng rắc.
Lại một tầng khói trắng tiêu tán, để lộ hàng nghìn nút thắt trong thức hải vô ngần, mỗi cái đều là chú thuật phong ấn của Giang Thừa Vũ, nhưng vào lúc này, mỗi một cái đều chấn động không ngừng, nứt toác ra từ vị trí trung tâm.
Nàng nhớ lại tất cả những gì mà mình đã lãng quên.
Giang Thừa Vũ là tình cảm chân thành trong lòng nàng, cũng là ác quỷ tu la trong mắt người khác.
Bạch Diệu Ngôn nói: “Hắn ta đáng chết.”
Song, nàng đã chìm sâu vào tâm ma, không thể thoát khỏi ảo cảnh, thậm chí không thể tự cứu lấy chính mình, chứ đừng nói đến chuyện cầm đao báo thù.
Nàng thậm chí còn không tìm được đao có thể diệt trừ Giang Thừa Vũ.
Răng rắc. Xiềng xích nứt ra như một miệng vết thương.
Nàng trông thấy vị cô nương xa lạ kia bước đến gần vài bước, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, chợt giơ tay lên.
Trong tay của Tạ Tinh Diêu, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh đao.
Chuôi đao đen kịt, điêu khắc long văn uốn lượn, lưỡi đao thẳng tắp, tỏa ra hàn quang ——
Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, đã khiến vành mắt của Bạch Diệu Ngôn đỏ lên.
Nàng nhớ lại rất nhiều năm về trước, dưới ánh nắng ấm áp, cô bé đứng thẳng bên cạnh người đàn ông, ống tay áo tung bay theo gió, nhìn chằm chằm vào thanh trường đao trước mặt.
“Làm sao con có thể quên được?”
Cô bé ngẩng đầu lên, trong mắt là vẻ hào hùng và mặc sức chỉ có ở người trẻ tuổi, giọng nói trong trẻo, bình tĩnh âm vang: “Thanh đao tên, Tru Tà.”
“Đừng sợ.”
Trước mặt, Tạ Tinh Diêu cong môi cười: “Ta nghĩ, có lẽ cô đang tìm thứ này.”
Danh Sách Chương: