Hơn nữa không cần làm vậy.
An Mục nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn Tả Phu: “Ra tay đi”.
Tả Phu gật đầu, hai tay y hợp thành chữ thập, miệng niệm chú gì đó, cả võ đài bỗng chốc nổi lên một cơn cuồng phong dài mấy mươi trượng, ngay sau đó cơn cuồng phong này bỗng biến thành vô số lưỡi gió đánh về phía An Mục.
Vèo!
Từng tiếng xé tan không khí dày đặc liên tục vang lên, cực kỳ đáng sợ.
Ở phía xa, tay trái An Mục bỗng để ra phía sau, tay phải gã giơ ra trước, sau đó chậm rãi siết chặt rồi thu về phía sau, một giây sau, đánh ra một quyền khá mạnh.
Ầm!
Cú đấm này mang theo quyền mang đáng sợ, sức lực mạnh mẽ lập tức phá tan lưỡi đao gió đó.
Quyền ý!
Thấy thế tất cả mọi người đều biến sắc, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
An Mục nhìn Tả Phu ở đằng xa: “Ngươi vẫn còn cơ hội cuối cùng để ra tay, dùng chiêu mạnh nhất của ngươi, đừng lãng phí thời gian”.
Tả Phu gật đầu: “Được!”
Nói rồi y chắp hai tay lại thành chữ thập, miệng lầm bầm mấy lời chú cổ xưa.
Rắc!
Thời không trên đỉnh đầu hai người bỗng chốc nứt ra, vô số tinh không xuất hiện trong thời không bị nứt ra đó.
Cùng lúc đó một uy lực ngút trời đáng sợ cuốn lấy cả hoang địa.
Thời không đang rung chuyển.
Mặt đất nứt toác ra.
Nhìn thấy cảnh này, Viên Cổ ở trên đài quan sát bỗng đứng lên, ông ta nhìn chằm chằm Tả Phu ở đằng xa, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin: “Đây là… thuật thần thông cấp Thần”.
Cấp Thần!
Nghe thế mọi người đều biến sắc.
Thuật thần thông vốn dĩ là hung hãn đến mức nghịch thiên, còn cấp Thần lại vô cùng khủng khiếp.
Dù là thư viện Quan Huyên thượng giới cũng không có thuật thần thông cấp Thần.
Từ sau khi võ đạo bị đứt đoạn vào năm đó, thuật thần thông này trở nên cực kỳ hiếm thấy, mà thuật thần thông cấp Thần cũng cực kỳ hiếm có dù là ở Trung Thổ Thần Châu.
Nhưng nó lại xuất hiện ở đây.
Thời không đã bắt đầu méo mó biến hình, mặt đất càng nứt toạc từng tầng.
An Mục ngẩng đầu lên nhìn thời không nứt ra đó, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.
Lúc này Tả Phu bỗng nói: “Quần Tinh”.
Vừa dứt lời.
Ầm!