Mặc áo ngắn tay và quần vải.
Chính là Tần Quan!
Diệp Quân vừa thấy bà thì nhoẻn cười.
Bà ấy cũng đáp lại, vừa đi tới vừa nói: “Hình như gầy đi rồi”.
Diệp Quân tí tởn: “Con thưa mẹ!"
Tần Quan cười, nắm lấy tay hắn: “Theo mẹ”.
Bà ấy dẫn hắn, Tiểu Bạch và Nhị Nha đi vào tòa thành cổ. Bạch Phượng và những người khác lặng lẽ thối lui.
Bước vào thành, Diệp Quân thấy nó có rất nhiều kiến trúc kỳ lạ và vô số cường giả bí ẩn bay tới bay lui, trông náo nhiệt vô cùng.
Hắn bèn sinh lòng hoài nghi.
Tần Quan thấy vậy thì cười giải thích: “Nơi này là Huyền Hoàng giới, bọn họ là nhân viên nghiên cứu của mẹ”.
Nhân viên nghiên cứu?
Diệp Quân tò mò: “Mẹ lại nghiên cứu vũ khí mới à?"
Tần Quan gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân: “Nhớ cho con xem đấy nhé!"
Tần Quan: “Của con hết”.
Diệp Quân vui như mở cờ trong bụng.
Một hồi sau, bọn họ đi vào một gian đại điện trống rỗng không một bóng người.
Tần Quan nói với Nhị Nha và Tiểu Bạch: “Chốc nữa còn phải nhờ Nhị Nha cô nương giúp ta một vài chuyện”.
Cô bé gật đầu: “Được thôi”.
Tần Quan lại nói với Tiểu Bạch: “Còn ngươi nữa đấy”.
Nó cười hì hì, múa may vung vuốt.
Tần Quan cười cười rồi ngồi xuống một bên, nói với Diệp Quân: “Gọi cô nương kia ra đây mẹ gặp”.
Cô nương kia?
Diệp Quân thoáng ngẩn ra rồi lập tức hiểu được.
Mẹ đang nói đến Ngao Thiên Thiên!
Hắn vội gọi cô gái ra.
Ngao Thiên Thiên ngạc nhiên.