Thần Tuyết cười châm chọc, cô ta không ngờ mình lại phải chết ở nơi này.
Mà lúc này tình huống bất ngờ xuất hiện, thời không trước mặt cô ta chợt rách ra, sau đó một sức mạnh đáng sợ đột nhiên dâng trào, các cao thủ Trấn tộc xung quanh lập tức bị sức mạnh này làm liên tục lùi lại. Cùng lúc đó một lốc xoáy màu đen đột nhiên xuất hiện cuốn Thần Tuyết và các cao thủ còn lại của nhà họ Thần đi.
Thấy cảnh này, Diệp Quân cau mày.
Một trưởng lão Trấn tộc bên cạnh Diệp Quân trầm giọng nói: “Là Thần Khởi, Tộc trưởng của nhà họ Thần đích thân ra tay rồi!”
Tộc trưởng nhà họ Thần!
Diệp Quân nhìn về phía lốc xoáy kia, trong lốc xoáy có một hư ảnh lặng lẽ ngưng tụ, theo hư ảnh ngưng tụ, nhưng hơi thở đáng sợ cũng tản ra khắp xung quanh.
Tinh hà rung động!
Thần Khởi!
Thần Khởi nhìn xuống Diệp Quân: “Nhà họ Thần chắc chắn sẽ giết chết ngươi, Thần Nhất có sống lại cũng không bảo vệ được ngươi đâu!”
Diệp Quân ở bên dưới đối mặt với Thần Khởi mà không hề có vẻ yếu thế, hắn cười nói: “Hoan nghênh bất cứ lúc nào”.
Thần Khởi khẽ gật đầu: “Chúng ta cứ đợi mà xem”.
Dứt lời ông ta xoay người vung tay áo.
Ầm!
Một thời không bí ẩn chợt rách ra, Trấn Thiên và Thần Võ đang chiến đấu lập tức dừng lại.
Thần Võ lùi về bên cạnh Thần Khởi.
Thần Khởi nhìn Trấn Thiên: “Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Thần ta tuyên chiến với Trấn tộc, không chết không ngừng”.
Dứt lời, ông ta dẫn theo mấy người nhóm Thần Võ biến mất trong lốc xoáy kia.
Không chết không ngừng!
Mấy cao thủ Trấn tộc đang có mặt đều im lặng.
Ba thế lực lớn sống trong hoà bình biết bao nhiêu năm, lần này cuối cùng cũng không yên ổn được nữa.
Trấn Thiên đột nhiên nói: “Diệp công tử, mời đi theo ta!”
Dứt lời ông ta xoay người rời đi.
Diệp Quân gật đầu rồi đi theo sau.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Giữa ta và bọn họ cũng có thù oán”.