Tiểu Tháp nói: “Muốn mạnh hơn cha ngươi thì có khả năng, nhưng muốn mạnh hơn cô cô váy trắng của ngươi… Ta cảm thấy hơi khó”.
Diệp Quân cười nói: “Là rất khó, nhưng ta vẫn muốn thử xem sao”.
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Nói đi cũng phải nói lại, cô cô váy trắng của ngươi có trở thành thần trong lòng ngươi không?”
Diệp Quân im lặng, nụ cười dần biến mất.
Mạnh hơn cô cô váy trắng?
Không thể không nói, dù là nghĩ thế, nhưng hắn vẫn có một cảm giác vô cùng bất lực.
Tiểu Tháp nói: “Xem ra ít nhiều gì vẫn có ảnh hưởng”.
Diệp Quân gật đầu, như nghĩ đến điều gì, hắn chợt nói: “Cha không đánh lại cô cô váy trắng sao?”
Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: “Thấy cha ngươi và cô cô váy trắng của ngươi chưa? Cô cô của ngươi có ký ức còn cha ngươi thì không, đã hiểu chưa?”
Diệp Quân sửng sốt.
Mẹ kiếp!
Lần đầu tiên hắn phát hiện Tháp gia này cũng khá thông minh!
Tiểu Tháp nói: “Thật ra ta khá đồng ý với một câu ngươi nói trước đây”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Câu gì?”
Tiểu Tháp nói: “Chính là sau thần tính”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nhân tính?”
Tiểu Tháp nói: “Ta cảm thấy nhân tính không trải qua thần tính thì hoàn toàn không có ý nghĩa gì… Như vậy cũng giống như, nếu ngươi ăn sơn hào hải vị đã quen chợt ăn uống thanh đạm trở lại, ngươi sẽ phát hiện thì ra thức ăn thanh đạm cũng rất ngon. Nhưng nếu ngươi vẫn luôn ăn thức ăn thanh đạm, chưa từng ăn sơn hào hải vị, ngươi sẽ cảm thấy thức ăn thanh đạm có ngon không?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ý của ngươi là sau khi trải qua đỉnh cao mới có tư cách theo đuổi bình thường, mà không phải chỉ có thể bình thường…”
Diệp Quân im lặng.
Nếu cô cô váy trắng không tìm thấy cha…