Thanh Tri lắc đầu: “Không liên quan đến người, là tộc Tiên Linh của ta sai”.
Diệp Quân im lặng.
Thanh Tri nhẹ giọng nói: “Ta đã đánh giá thấp lòng tham của tộc nhân rồi”.
Nói đến đây, cô ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Tiếp theo ngươi có dự định gì không?”
Diệp Quân cười nói: “Ta có thể có dự định gì được? Đương nhiên là đối đầu với tộc Tiên Linh rồi”.
Thanh Tri muốn nói lại thôi.
Diệp Quân cười khẽ: “Thanh Tri cô nương, ta biết cô rất khó xử, nhưng đừng trách ta nói thẳng, bây giờ tộc Tiên Linh đã không còn xứng đáng để cô ở lại nữa rồi, đương nhiên ta cũng sẽ không yêu cầu cô giúp ta… Là bạn bè, ta chỉ cho cô một lời khuyên là rời khỏi tộc Tiên Linh”.
Thanh Tri im lặng.
Diệp Quân khẽ nói: “Cô rời đi vào lúc này còn có thể để lại một dòng máu cho tộc Tiên Linh…”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Con ngươi của Thanh Tri co lại, trong mắt tràn đầy sự khó tin.
Cô ấy biết thiếu niên trước mắt đã có suy nghĩ tiêu diệt tộc Tiên Linh rồi.
Hắn có thể tiêu diệt tộc Tiên Linh không?
Thanh Tri hơi mơ hồ.
…
Diệp Quân đi tới một vùng mây, trong đám mây, Ngao Thiên Thiên vẫn đang tu luyện.
Lúc này khí thế của cô ấy hàm súc, như hoà lại làm một với đất trời.
Diệp Quân biết có lẽ Ngao Thiên Thiên cũng sắp đột phá rồi.
Diệp Quân dời mắt đi, hắn ngồi xếp bằng xuống, cũng bắt đầu tu luyện.
Mục tiêu của hắn là cảnh giới Nhân Đạo.
Hiện tại cảnh giới là khuyết điểm duy nhất của hắn, vì thế nhiệm vụ chủ yếu của hắn là nâng cao cảnh giới của mình.
Tìm đến gia tộc của Diệp Quân có tác dụng hơn tìm hắn nhiều.