Muốn mấy phần thì là mấy phần?
Thanh Giác nhìn chằm chằm người đàn ông áo xanh, y xòe tay ra, trong tay là một lệnh bài cổ, y không do dự sử dụng lệnh bài này.
Ầm!
Lệnh bài lao lên trời, lao thẳng vào tận cuối tinh không.
Người đàn ông áo xanh ở một bên khẽ lắc đầu: “Lại gọi người”.
Diệp Quân nói: “Chắc là gọi tổ tông”, nói đến đây, hắn bỗng nhìn người đàn ông áo xanh: “Cháu cũng có thể gọi tổ tông chứ?”
Cả một đường đến đây, hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều người gọi tổ tông.
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Lần sau cháu hãy thử xem?”
Diệp Quân bật cười.
Sau khi lệnh bài đó biến thành một đốm lửa, một ông lão hư ảo chậm rãi hiện ra.
Tiên tổ tộc Tiên Linh!
Nhìn thấy ông lão này, rất nhiều người tộc Tiên Linh trong đó đều quỳ xuống.
Vẻ mặt Thanh Tri khá phức tạp, cũng cung kính chào.
Lâu Đắc Nguyệt hơi tò mò, vì nghe đồn vị tiên tổ tộc Tiên Linh này là cường giả gần đạt tới mười phần thần tính.
Sau khi xuất hiện, tiên tổ tộc Tiên Linh lướt mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rời lại nơi người đàn ông áo xanh, khi nhìn thấy ông ấy, ông ta nhíu mày.
Người đàn ông áo xanh mỉm cười, không nói gì.
Ông lão nhìn chằm chằm người đàn ông áo xanh hồi lâu, thấp giọng thở dài: “Các hạ, chuyện này còn có thể thương lượng không?”
Nghe ông lão nói thế, sắc mặt Thanh Giác lập tức trắng bệch.