Bỏ chạy?
Đương nhiên là được, chỉ cần họ trốn thoát thì thư viện Quan Huyên có muốn tìm họ cũng không phải chuyện dễ.
Nhưng cứ thế mà chạy, sao họ có thể cam lòng được?
Dù sao Thần Giới này đã tồn tại nhiều năm rồi mà.
Lúc này Thần Chủ đứng đầu bỗng nói: “Đánh thì không đánh lại, nhưng không muốn đầu hàng, vậy các ngươi muốn làm sao?”
Các Chúng Thần trong điện nhìn nhau, cuối cùng lần lượt rời đi.
Không lâu sau, cả Thần Điện chỉ còn lại một mình Thần Chủ.
Nhìn Thần Điện không một bóng người trước mặt, Thần Chủ chậm rãi nhắm mắt lại.
Chúng Thần Điện mà trước kia thầy đã tạo ra xem như không còn tồn tại nữa.
Ngay lúc này bỗng có hai người bước đến bên ngoài đại điện.
Chính là Tần Quan và Diệp Quân.
Khi bước vào đại điện nhìn thấy Thần Chủ, Diệp Quân sửng sốt: “Con…”
Thần Chủ mở mắt ra cười nói: “Sư phụ”.
Diệp Quân cực kỳ ngạc nhiên: “Bảo Mỹ?”
Cô gái trước mặt thế mà lại là Lâm Bảo Mỹ.
Diệp Quân ngơ ngác.
Thần Chủ mỉm cười: “Rất bất ngờ nhỉ?”
Mặt Diệp Quân đầy vẻ ngờ vực: “Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Lâm Bảo Mỹ mỉm cười bước đến trước mặt Diệp Quân: “Còn có thể là chuyện gì nữa? Như người thấy đấy”.
Diệp Quân quay sang nhìn Tần Quan, Tần Quan cười nói: “Cô nương này là Thần Chủ hiện giờ của Chúng Thần Điện”.
Diệp Quân lặng thinh, hắn không ngờ Lâm Bảo Mỹ lại là Thần Chủ của Chúng Thần Điện.
Quả thật khiến hắn hơi ngạc nhiên.
Lâm Bảo Mỹ khẽ nói: “Bây giờ Chúng Thần Điện đã không còn tồn tại, hai người có thể tiếp quản Thần Giới này rồi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Bảo Mỹ…”
Lâm Bảo Mỹ khẽ nói: “Đi phiêu du khắp nơi”.