Từ Chân nắm lấy tay Từ Thụ, cười nói: “Bây giờ muội cũng học được cách sử dụng mánh khóe khích tướng này rồi”.
Từ Thụ im lặng.
Thật ra đây cũng chỉ là suy đoán của nàng ta, nhưng nàng ta rất sợ Từ Chân sẽ đi đến cuối con đường thần tính này.
Yêu một người bằng cả trái tim khác biệt với tùy ý chơi đùa.
Nàng ta rất sợ Từ Chân thật sự xem nhẹ tất cả, bao gồm cả tình cảm.
Từ Chân cười nói: “Muội sợ ta trở thành người xa lạ sao?”
Từ Thụ gật đầu.
Từ Chân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Thật ra suýt chút nữa ta đã đi tới bước cuối cùng, cũng chính là Độc Khai Nhất Đạo mười phần thần tính, nhưng… vì cậu ta và các muội, cuối cùng ta vẫn chưa đi đến bước cuối cùng… Đặc biệt là câu nói ‘Ta nguyện trở thành vua dựa dẫm của tỷ’ của cậu ta… Lúc đó ta chợt cảm thấy nếu thật sự từ bỏ tất cả thì dù trở thành vô địch cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa”.
Từ Thụ nắm chặt tay Từ Chân, không nói gì.
Từ Chân nhìn Diệp Quân phía xa, cười nói: “Vì vậy ta thấy có chút gì đó lưu luyến sẽ tốt hơn, vì các muội đều là người ta quan tâm”.
Từ Nhu nói: “Cuối cùng hắn cũng sẽ tu luyện thần tính, phải không?”
Từ Chân gật đầu: “Đúng vậy”.
Từ Nhu ngập ngừng rồi thôi.
Từ Thụ cũng hơi lo lắng.
Từ Chân nhẹ nhàng nói: “Không còn cách nào khác. Mặc dù cậu ta đang đi con đường nhân tính, nhưng nếu không tu luyện thần tính thì nhân tính cũng không có ý nghĩa gì cả…”
Từ Nhu lo lắng nói: “Vậy sau này hắn sẽ lựa chọn mười phần thần tính sao?”
Từ Chân chớp mắt: “Vậy thì phải tùy vào cậu ta”.
Từ Nhu quay lại nhìn Diệp Quân, cười nói: “Chắc hắn sẽ không chọn mười phần thần tính”.
Từ Thụ không hiểu: “Tại sao?”
Từ Nhu bình tĩnh nói: “Bởi vì hắn rất háo sắc”.
Từ Thụ: “…”
Phía xa, Diệp Quân tiếp tục phóng ra kiếm ý, hắn không lựa chọn đối đầu với lôi uy như lúc đầu nữa mà tạm thời tránh né, chuyển sang phòng ngự.
Từ Nhu nói: “Đại tỷ, khi nào tỷ đi?”