Hư ảnh thay đổi sắc mặt, quỳ xuống run rẩy nói: “Chủ tử, ta…”
Thần Kỳ bình tĩnh nói: “Từ giờ trở đi, đừng nói khi chưa có sự cho phép của ta, nếu không, ta sẽ đập nát miệng ngươi”.
Hư ảnh vội vàng gật đầu.
Thần Kỳ nhìn Tiểu Ái, cười nói: “Gã đi theo ta lâu rồi, cũng không nỡ giết”.
Tiểu Ái lại lắc đầu: “Không liên quan đến ta”.
Thần Kỳ nhìn Diệp Quân phía xa, nói: “Cô nương nói cô cô của ngài ấy có thể hủy diệt nền văn minh Sâm Lâm bằng một nhát kiếm… cô nương biết về nền văn minh Sâm Lâm không?”
Tiểu Ái bình tĩnh nói: “Ta biết cô nương muốn biết cô cô của chủ tử mạnh đến mức nào. Như ta vừa nói, ta không thể nói cho cô, vì ta và chủ nhân cũng không biết bà ấy mạnh đến mức nào. Bọn ta từng tìm hiểu về bà ấy, định tìm một tiêu chuẩn để đo lường, nhưng sau đó bọn ta phát hiện không thể làm vậy. Ví dụ khi bọn ta cho rằng bà ấy đạt đến mười thì một ngày nào đó bọn ta lại thấy bà ấy đã đạt đến một trăm, lúc bọn ta cho rằng bà ấy đạt đến một nghìn thì bà ấy đã đạt đến một vạn…”
Nói tới đây, cô ấy lắc đầu: “Có lẽ chỉ bà ấy mới biết mình mạnh đến mức nào, không đúng, có thể chính bà ấy cũng không biết…”
Thần Kỳ nghi hoặc nói: “Dù mạnh đến đâu thì cũng có thể đo lường cảnh giới, bà ấy…”
Tiểu Ái lắc đầu: “Bà ấy không tu cảnh giới”.
Thần Kỳ sững sờ.
Hư ảnh lạnh lùng nhìn Tiểu Ái, chết tiệt, ai mà chả biết chém gió! Lúc này, phía xa truyền tới tiếng nổ lớn, mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy Diệp Quân lùi về phía sau vàng ngàn trượng.
Sau khi dừng lại, một vết máu tràn ra từ khóe miệng Diệp Quân.
Xé nát mọi thứ.