Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Tin vào bản thân”.
Diệp Quân cười nói: “Vâng ạ”.
Ngay lúc này, người phụ nữ váy trắng như cảm nhận được gì, bà ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn phía xa tinh không. Từng nguồn năng lượng bí ẩn cuồn cuộn lao đến từ tận cuối tinh không đó.
Lúc này Đạo Cổ Thụ ở một bên bỗng run giọng nói: “Đến rồi! Họ đã phát hiện ra nền văn minh vũ trụ Quan Huyên”.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tận sâu tinh không vũ trụ, hắn mơ hồ nhìn thấy một ngọn lửa ở tận cuối tầm nhìn.
“Lửa Thiên Hành”.
Mặt Đạo Cổ Thụ trắng bệch, cả người run rẩy như thể nhìn thấy ma.
Từng cảnh tượng trước đó bỗng chốc hiện lên trong tâm trí cô ấy như thủy triều.
Năm đó chính ngọn lửa này đã hủy diệt cả nền văn minh Đạo Cổ.
Mà bây giờ ngọn lửa này lại xuất hiện.
Diệp Quân nhìn ngọn lửa đó, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Ngọn lửa không lớn, nhỏ như một hạt bụi trong toàn bộ vũ trụ tinh không, thế nhưng sau khi ngọn lửa này xuất hiện, tất cả mọi người trong nền văn minh vũ trụ Quan Huyên đều bị bao phủ trong một luồng khí tức đáng sợ.
Khí tức chết chóc!
Tất cả sinh vật đều cảm thấy tuyệt vọng.
Diệp Quân nhìn ngọn lửa đó, bỗng cảm thấy mờ mịt vì hắn phát hiện hắn chẳng bằng một con kiến khi đứng trước ngọn lửa này.
Phản kháng ư?
Không có sức lực phản kháng.
Cả nền văn minh vũ trụ đều cực kỳ nhỏ bé.
Dù là cường giả mười phần thần tính cũng nhỏ bé khi đứng trước ngọn lửa này.
Áp chế nền văn minh.
Bị đánh tả tơi.
Chỉ có tuyệt vọng.
Chỉ có cái chết!
Thế nhưng lúc này lại ngoan ngoãn như mèo ở trước mặt cô cô váy trắng.