Mấy lời mất mặt này mà cũng có thể nói được à?
Diệp Quân bật cười.
Minh Quân lại lặng thinh, ông ta không biết Diệp Quân có thích được nịnh hót hay không, dù sao cứ nịnh trước rồi tính.
Diệp Quân cười nói: “Từ sau khi ra khỏi nơi đó, tổ tiên nền văn minh các ông đã cấm các ông đi vào đó, chắc là ông ta đã gặp phải thứ gì đáng sợ trong đó, nếu không ông ta không thể từ bỏ một di tích văn minh, đúng chứ?”
Minh Quân gật đầu: “Ừ”.
Nói đến đây, ông ta do dự, sau đó nói: “Thế nên nếu cậu Diệp muốn đi, tốt nhất nên dẫn theo một… một người thân”.
Thần Kỳ cười nói: “Ông không cần phải lấp lửng như vậy, ý ông là muốn Diệp công tử dẫn theo cô cô hoặc ông nội của ngài ấy đi, đúng chứ?”
Minh Quân nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Ông ta không biết nhiều về tính cách của Diệp Quân nên lúc nói chuyện cũng hơi cẩn thận một chút.
Đạo Cổ Thụ trầm giọng nói: “Nếu dẫn theo cô cô và ông nội ngươi đi, dĩ nhiên không thành vấn đề…”
Diệp Quân bỗng nói: “Ta lại có một ý tưởng mới”.
Mọi người nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Minh Quân, cười nói: “Người biết đến di tích văn minh đó không nhiều nhỉ?”
Minh Quân gật đầu: “Không nhiều, lúc đầu sau khi bọn ta phát hiện ra đã dùng trận pháp để giấu nó đi”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta quyết định công bố di tích văn minh này với bên ngoài”.
Ba người đều sửng sốt, Thần Kỳ trầm giọng nói: “Ngài muốn chuyển dời sự chú ý của một vài vũ trụ văn minh ở bên ngoài”.
Minh Quân nhìn Diệp Quân, mặc dù ông ta không biết người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo xanh thuộc nền văn minh cấp mấy, nhưng có thể chắc chắn là hơn cấp ba.