Bị sức mạnh đột ngột ập đến áp chế, Diệp Quân nhíu mày, hắn nhìn cô gái giáp đen, vẫn rất bình tĩnh nhưng kiếm Thanh Huyên trong cơ thể lại chuẩn bị xuất kích, sẵn sàng xuất kiếm bất cứ lúc nào.
Không chỉ thế, huyết mạch phong ma trong người hắn cũng có dấu hiệu động đậy.
Không ra tay thì thôi.
Nếu đã ra tay thì phải một đòn tất chết.
Đồng thời trong đầu hắn đang suy xét đến mọi khả năng, dù sao hắn cũng không biết rõ về cô gái giáp đen, cô gái áo bào trắng cũng là người của nền văn minh Tu La.
Ngay lúc này, cô gái áo bào trắng bỗng quay đầu lại nhìn cô gái giáp đen, cau mày: “Cô đang làm gì đấy?”
Cô gái giáp đen cung kính nói: “Thưa học sĩ tối thượng, người này không phải là người của nền văn minh Tu La, ta sợ hắn chạy trốn nên mới bắt hắn lại”.
Cô gái áo bào trắng khẽ lắc đầu: “Đi sang một bên”.
Giọng điệu rất bình tĩnh nhưng lại không cho phép nghi ngờ.
Cô gái giáp đen không dám cãi lời, lập tức vung tay áo thu lại sức mạnh của mình, sau đó bước sang một bên nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân đánh giá một hồi rồi hói: “Ngươi đến từ nền văn minh nào?”
Trong lòng Diệp Quân dấy lên vẻ phòng bị vì cô gái trước mặt này rõ là đã cảm nhận được gì đó, hắn cố ý tỏ ra lo lắng, thấp thỏm: “Nền văn minh cấp một”.
“Nền văn minh vũ trụ cấp một”.
Nghe Diệp Quân nói thế, cô gái áo bào trắng hơi sửng sốt và ngạc nhiên, như thể mình nghe nhầm, lại hỏi: “Nền văn minh vũ trụ cấp một ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân, sau đó lại nhìn Nhất Niệm bên cạnh hắn: “Cô ta đi cùng ngươi à?”
Diệp Quân gật đầu.
Nhất Niệm chớp mắt, sau đó gật đầu.