Lúc đi ngang qua bức tượng, Diệp Quân thầm thở phào, sau đó hắn quay đầu lại nhìn bức tượng, hắn phát hiện bàn tay cầm đao của bức tượng như hơi run lên.
Thấy thế Diệp Quân sửng sốt, dĩ nhiên hắn sẽ không cho là mình nhìn lầm, đùa giỡn gì chứ, với thực lực hiện tại của hắn, hắn có thể nhìn rõ một con kiến cách xa cả ngàn trượng đấy.
Ngay lúc này Nhất Niệm đã kéo hắn đi đến trước chín cổ quan tài máu ở phía xa.
Nhìn ở khoảng cách gần, Diệp Quân nhận ra những quan tài máu này thật sự được ngưng tụ lại bằng máu, hơn nữa máu này không phải máu bình thường, chẳng qua là đều ở trạng thái tĩnh, không thức tỉnh giống với huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân của hắn.
Trên mặt quan tài máu này, mấy ký hiệu bí ẩn đặc biệt đó cũng khẽ động đậy như vật sống, liên tục toát ra năng lượng bí ẩn đi vào quan tài máu.
Diệp Quân hơi tò mò, hắn đang định đến gần quan tài máu này để quan sát kỹ hơn, ngay lúc này người đàn ông mang đao ở phía xa bỗng nói: “Khoan đã”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn người đàn ông mang đao, gã ta không nói gì mà nhanh chân bước đến chỗ quan tài máu.
Có lẽ gã ta sợ Diệp Quân đoạt mất bảo vật gì đó.
Nếu đã không có gì nguy hiểm, gã ta cũng không còn kiêng dè gì nữa.
Thế nhưng khi gã ta vừa đến gần bức tượng cầm đao, bức tượng đó bỗng mở mắt ra, tay phải cầm đao vung tay chém mạnh một nhát xuống.
Người đàn ông mang đao biến sắc, gã ta vội rút thanh đao sau lưng ra đỡ lấy đòn tấn công của bức tượng cầm đao.
Vèo!
Mọi người: “…”