Diệp Quân vội hỏi: “Nhất Niệm, khi nãy cô vừa làm gì đấy”
Nhất Niệm khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Thời gian”.
Giọng nói vẫn rất mềm mại và dịu dàng.
Diệp Quân nghi ngờ: “Thời gian?”
Nhất Niệm gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có thể nói rõ hơn không?”
Nhất Niệm giải thích: “Xây dựng lại thời gian”.
Diệp Quân càng nghi ngờ hơn: “Xây dựng lại thời gian?”
Nhất Niệm chớp mắt: “Ngươi không biết à?”
Diệp Quân: “…”
Thấy Diệp Quân ngơ ngác, Nhất Niệm cười khẽ, không nói gì.
Diệp Quân khiêm tốn thỉnh giáo: “Xây dựng lại thời gian là gì?”
Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, cô ta chớp mắt, dường như bị khó xử vì vấn đề này.
Thấy nét mặt ngây thơ của Nhất Niệm, Diệp Quân nhất thời hơi ngượng ngùng, vì nét mặt của đối phương như đang nói chuyện đơn giản như thế mà ngươi cũng không biết à?
Nhất Niệm chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui một lúc, sau đó cau mày.
Diệp Quân thắc mắc, cô gái này đang làm gì vậy?
Một lát sau, Nhất Niệm dừng bước rồi nhìn về phía Diệp Quân, nói với vẻ ngượng ngùng: “Ta không biết nên giải thích với ngươi thế nào”.
Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.
“Ha ha!”
Tiểu Tháp đột nhiên bật cười.
Diệp Quân im lặng.
Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, sau đó nhỏ giọng đáp: “Ngươi… có lẽ hơi yếu… không thể chịu được sức mạnh thời gian…”