Không đúng, bây giờ hình như đã trở thành cường giả cảnh giới Thần Đạo hai phần thần tính.
Mà dù là cường giả cảnh giới Thần Đạo hai phần thần tính đi chăng nữa thì cũng không có khả năng giết chết mình trong nháy mắt.
Người đàn ông mang đao hoàn toàn chết lặng.
Lúc này, Diệp Quân xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên khẽ rung lên, đang định nuốt chửng thần hồn của người đàn ông mang đao, đột nhiên, một luồng khí tức kinh khủng truyền tới từ thời không sau lưng Diệp Quân. Cùng lúc đó, một giọng nói như tiếng sấm từ trên trời dưới đất vang vọng: “Ngươi thử động vào gã ta xem!”
Cường giả cảnh giới mười phần thần tính!
Diệp Quân phất tay áo.
Ầm!
Người đàn ông mang đao bị kiếm Thanh Huyên nuốt chửng sạch sẽ.
Hồn bay phách tán!
“Hỗn láo!”
Sau lưng Diệp Quân, một tiếng rống bỗng vang lên, rung chuyển trời đất.
Diệp Quân xoay người, một ông lão mặc áo bào đen đứng cách hắn ngàn trượng, mặt ông lão đầy nếp nhăn, hai mắt như diều hâu, sát ý trong mắt nồng đậm, đang nhìn hắn chằm chằm.
Diệp Quân xòe tay, kiếm Thanh Huyên bay về trong tay hắn, hắn thản nhiên nhìn ông lão, sau đó nói: “Nhà ông ở đâu?”
Tiểu Tháp: “….”
Nghe Diệp Quân nói vậy, ông lão áo bào đen kinh ngạc, sở dĩ lão ta không lựa chọn thẳng thừng ra tay là bởi vì lão ta phát hiện thực lực của thiếu niên kiếm tu trước mắt không hề đơn giản, bây giờ, đối phương còn hỏi nhà lão ta ở đâu….
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không chắc lắm”.