Diệp Quân: “Bị hủy diệt rồi à?”
Nhất Niệm gật đầu.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Đừng nói là do muội hủy diệt nó nhé?”
Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô: “Không tính là thế”.
Diệp Quân bỗng nghiêm túc nói: “Nhất Niệm, trước đây muội làm gì? Có thể nói cho ta nghe không?”
Nhất Niệm hơi cúi đầu xuống, khẽ nói: “Làm công ăn lương”.
Diệp Quân: “…”
Nhất Niệm thở dài, lại nói: “Từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện, ta đã đi làm công cho người ta rồi. Cứ một trăm năm mới được nghỉ một năm… hơn nữa còn thường xuyên phải tăng ca…”
Diệp Quân: “…”
Làm công!
Diệp Quân lại hơi bất ngờ, vì hắn không ngờ Nhất Niệm lại là một người làm công.
Hắn không hề nghi ngờ gì với những gì Nhất Niệm nói, bởi vì tiếp xúc với cô ta một thời gian, hắn vẫn khá hiểu rõ Nhất Niệm, cô gái này không biết nói dối, một là cô ta không nói gì, nếu có nói thì thường đều là sự thật.
Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, cười nói: “Làm công có phải rất mệt không?”
Nhất Niệm gật đầu, hơi bất lực nói: “Rất mệt, cũng rất nhàm chán”.
Diệp Quân mỉm cười: “Vậy thì xin nghỉ việc thôi”.
Nhất Niệm hơi do dự.
Diệp Quân hỏi: “Sao thế? Chủ của muội khó nói chuyện lắm à?”
Nhất Niệm gật đầu.
Diệp Quân cười nói: “Không sao, đến lúc đó ta dẫn muội đi, ta sẽ nói chuyện với chủ của muội”.
Nhất Niệm mỉm cười, không nói gì.
Diệp Quân bỗng cười nói: “Đến đây”.
Lúc này Nhất Niệm bỗng ngồi xuống bên cạnh Diệp Quân, cô ta liếm kẹo hồ lô không nói gì.