Sắc mặt Huyền Sắc lập tức trở nên khó coi: “Thái A Thiên, ông đừng quên tổ huấn văn minh của nền văn minh Tu La chúng ta, khi đối phó với người ngoài, phải đoàn kết làm một”.
Thái A Thiên trầm mặc.
Quả thật, ông ta có thể âm thầm trợ giúp Diệp Quân, nhưng tuyệt đối không thể trợ giúp công khai, bởi vì Diệp Quân không phải người của nền văn minh Tu La.
Mà tổ huấn văn minh của nền văn minh Tu La có nói khi đối phó với người ngoài, phải đoàn kết làm một.
Không ai dám phản bội tổ huấn.
Bởi vì tổ huấn do tổ tiên của các gia tộc cùng nhau đặt ra, ai dám vi phạm tổ huấn, thì chẳng khác nào vi phạm tổ tiên nhà mình.
Lúc này, học sĩ tối thượng ở một bên đột nhiên nói: ‘Hắn không phải người ngoài”.
Mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía học sĩ tối thượng, học sĩ tối thượng nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Quên nói cho mọi người, ta và Diệp công tử đang yêu nhau, lần này mời hắn tới tộc Tu La là để thành thân”.
Vừa dứt lời, mọi người đều xôn xao.
Đùa gì ác vậy?
Diệp Quân cũng sửng sốt.
Thái A Thiên nhìn học sĩ tối thượng, trầm mặc không lên tiếng, phải nói rằng, ông ta rất bất ngờ.
Đương nhiên, ông ta cũng không tin lời của học sĩ tối thượng, điều khiến ông ta cảm thấy bất ngờ là học sĩ tối thượng lại không tiếc hủy hoại thanh danh của mình để bảo vệ thiếu niên kiếm tu trước mắt này.
Không bình thường!
Thái A Thiên nhìn Diệp Quân ở phía xa, mình có lẽ đã đánh giá thấp thiếu niên kiếm tu này rồi.
Trong mắt cô gái mặc áo đen bên cạnh Tu La Tiêu cũng thoáng qua vẻ kinh ngạc, ngay sau đó, cô gái nhìn về phía Diệp Quân với ánh mắt đăm chiêu.
Nói đến đây, Diệp Quân nhìn về phía Huyền Sắc và Tu La Tiêu ở xa: “Các ông chỉ muốn thần vật trên người ta, cũng được, ta sẽ đưa cho các ông, để đổi lấy bình an”.