Ánh mắt Tu La Tịnh trở nên phức tạp: “Ta biết ngươi có thù oán với gia tộc, nhưng đó không phải lý do để đẩy cả tộc vào nguy khốn”.
Cô gái chỉ đáp: “Tiên tổ nói gì, ta không hiểu”.
Tu La Tịnh nhìn cô ta chằm chặp, ánh mắt dần lạnh đi.
Cường giả vẫn bình chân như vậy.
Một hồi sau, vẻ lạnh lùng trong mắt Tu La Tịnh tan đi, chỉ còn lại phức tạp trong lòng. Kể từ khi thiên tài tuyệt thế của tộc Tu La yểu mệnh chết đi, thế hệ trẻ của họ chỉ còn cô gái này là lợi hại nhất, nếu giết đi sẽ khiến tương lai của họ bị đứt đoạn.
Sẽ trở thành điểm yếu chí mạng của tộc Tu La.
Nhưng cô nhóc này không chỉ xa cách gia tộc mà còn mang thù oán trong lòng.
Tu La Tịnh không khỏi thở dài, mở miệng nói: “Nếu ngươi sẵn lòng buông bỏ thù hận, tộc trưởng kế nhiệm sẽ là ngươi”.
Cô ta chỉ cười khẽ: “Nếu không thì sao? Tiên tổ sẽ lập tức tiêu diệt ta ư?"
Tu La Tịnh chỉ nhìn lại, không đáp.
Cô gái áo đen nói thẳng: “Nếu ta nói ta có thể buông bỏ thù hận, tiên tổ có tin không?"
Sau một hồi im lặng, Tu La Tịnh lắc đầu: “Không”.
Cô gái áo đen cong môi: “Vậy mời tiên tổ ra tay”.
Tu La Tịnh không chút chần chừ, vung tay chưởng ra.
Chỉ cần còn một tia hy vọng thì ông ta cũng sẽ không diệt trừ một thiên tài tuyệt thế trong gia tộc, lại còn là siêu thiên tài duy nhất nữa chứ. Nhưng hết cách rồi, khi thù hận của đối phương dành cho gia tộc là quá sâu đậm.
Thiên tài thế này, để lại mới càng gây họa cho tộc Tu La.
Nếu để nó hoàn toàn trưởng thành, cả tộc chắc chắn sẽ rơi vào tai họa ngập đầu.
Đúng lúc này, cô gái áo đen vung tay, thả ra một tia sáng đen.
Ầm!