Dứt lời, ba người họ đồng thời biến mất.
Diệp Quân híp mắt tiến lên một bước, Kiếm Vực lập tức bao phủ tất cả mọi người xung quanh, sau đó có vô số kiếm quang bắn ra.
Xoẹt…
Trong thời không của Kiếm Vực có kiếm quang chém loạn khắp nơi, không lâu sau đó, ba sức mạnh đáng sợ bộc phát từ trong Kiếm Vực, chỉ trong nháy mắt, Kiếm Vực của Diệp Quân đã vỡ tan tành, hắn cũng bị ba sức mạnh cường đại làm chấn động đến mức liên tục lùi lại.
Sau khi lùi gần nghìn trượng Diệp Quân mới dừng lại, hắn vừa mới dừng lại, một nắm đấm đã đánh vỡ hư không, lao đến gần trước mặt hắn.
Uy áp của sức mạnh cường đại lập tức khiến Diệp Quân thấy ngạt thở.
Diệp Quân chợt đâm ra một kiếm.
Thời Không Nhất Kiếm!
Đây là chiêu kiếm có lực bộc phát mạnh nhất trước mắt của hắn.
Oanh!
Quyền và kiếm vừa tiếp xúc với nhau, hai người đã lập tức ngã ra ngoài, lúc người đàn ông to con kia dừng lại, thời không sau lưng gã ta lập tức sụp đổ.
Người đàn ông nhìn nắm đấm của mình, nắm đấm của gã ta đã nứt ra, máu tuôn không ngừng, có thể thấy cả xương trắng.
Người đàn ông nhíu mày, sức mạnh của thiếu niên kiếm tu trước mắt hơi vượt quá dự đoán của gã ta.
Ở phía xa, sau khi dùng kiếm chống lại nắm đấm của người đàn ông kia, cánh tay phải của Diệp Quân cũng nứt ra, toàn bộ cánh tay bị máu tươi nhuộm đỏ.
Lúc này, một ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, người ra tay là ông lão mặc áo choàng màu vàng kia, ông lão vừa xuất hiện trước mặt Diệp Quân, thời không ở chỗ ông ta đứng lập tức sụp đổ.
Cùng lúc đó, một sức mạnh đáng sợ cũng dâng lên từ sau lưng ông ta.
Diệp Quân không dám lơ là, hắn lập tức điều động huyết mạch phong ma.
Ầm!
Một ánh sáng màu đỏ bay lên trời từ trong cơ thể Diệp Quân.
Bọn họ vốn cho rằng ba người liên thủ chắc chắn sẽ giết chết Diệp Quân một cách dễ dàng, nhưng bọn họ phát hiện mình đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Quân.