Thấy người đàn ông trung niên thẳng thừng chạy trốn, năm cao thủ còn lại hoàn toàn bối rối.
Mẹ kiếp!
Chạy luôn à?
Cái quái gì vậy?
Năm người không chút do dự, cũng xoay người bỏ chạy rất dứt khoát.
Đối thủ của Diệp Quân nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
Diệp Quân ở phía xa chậm rãi nhắm mắt lại, hắn cũng không đuổi theo mà mở lòng bàn tay, vô số kiếm khí tinh thần trở lại trong kiếm quyển Tinh Hà, sau đó kiếm quyển Tinh Hà quay về tay hắn.
Sau khi cất kiếm quyển Tinh Hà, Diệp Quân chậm rãi xoay người nhìn lại, cách mấy trăm trượng bên phải hắn có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng, sau lưng người phụ nữ này còn có ông lão mặc áo choàng đen.
Hắn không biết người phụ nữ này!
Nhưng hắn biết ông lão kia, lúc trước đối phương từng đi giết hắn cùng với người đàn ông mang đao.
Nền văn minh Cổ Nhân!
Diệp Quân nhìn người phụ nữ, không nói gì.
Người phụ nữ cũng nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Lợi hại, thì ra ngoài sức mạnh huyết mạch, ngươi còn có một yêu thú đi theo bên cạnh”.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ xinh đẹp: “Nền văn minh Cổ Nhân?”
Người phụ nữ cười khẽ: “Đoán đúng rồi”.
Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó hỏi: “Là các ngươi vẫn luôn đi nói ở khắp nơi là ta có truyền thừa của nền văn minh cấp bốn đúng không?”
Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu: “Là chúng ta đấy, nhưng chúng ta không hề nói dối, ngươi thật sự có mà, không phải sao?”
cũng có thể gọi người, cứ gọi thoải mái, ta thích kiểu đánh từ nhỏ đến lớn nhất”.