Người phụ nữ xinh đẹp lập tức nổ tung, biến thành tro bụi.
Mọi người: “???”
Người phụ nữ váy trắng lại vung tay áo một lần nữa, mười nghìn cao thủ của nền văn minh Cổ Nhân đang có mặt đồng loạt rơi đầu.
Máu bắn khắp bầu trời!
Người phụ nữ váy trắng không nói gì mà xoay người biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Giết xong đi ngay.
Không nhiều lời dù là một câu.
Diệp Quân đứng tại chỗ nhìn mưa máu đầy trời và đầu người rơi xuống, mãi không nói một lời.
Nhất Niệm nắm chặt lấy tay Diệp Quân, cũng không liếm kẹo hồ lô nữa.
Một lúc lâu sau đó, Tiểu Tháp cất lời: “Bà ấy đi rồi”.
Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hư không, nhẹ giọng nói: “Hình như cô cô rất tức giận”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Chắc chắn có liên quan đến cha ngươi”.
Diệp Quân hơi nhíu mày: “Chẳng lẽ cha xảy ra chuyện gì đó?”
Tiểu Tháp nói: “Không có khả năng đó cho lắm, thực lực của cha ngươi cũng có thể nói là vô địch, ông ấy có thể xảy ra chuyện gì được?’
Diệp Quân nghi ngờ: “Vậy tại sao cô cô lại tràn đầy sát khí như thế?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không biết”.
Diệp Quân im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu cười khẽ, không nghĩ đến vấn đề này nữa, chắc chắn cha và cô cô váy trắng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hắn vẫn nên bớt lo lắng về chuyện giữa họ thì hơn.
nên lo lắng cho bản thân thì hơn”.