Tín Du gật đầu: “Phải”.
Nét mặt Diệp Quân dần trở nên nặng nề: “Thứ trong quan tài máu kia là… Khai Đạo à?”
Tín Du trầm giọng nói: “Không phải Khai Đạo chân chính, có lẽ là Bán Bộ Khai Đạo”.
Bán Bộ Khai Đạo!
Diệp Quân thầm thấy nhẹ nhõm, nếu thứ kia thuộc cảnh giới Khai Đạo thì quá kinh khủng.
Phải biết rằng nếu một nền văn minh có một cao thủ cảnh giới Khai Đạo thì đó chính là nền văn minh cấp bốn!
Mà nền văn minh Thuật giả kia có tận chín quan tài máu!
Chín cao thủ cảnh giới Khai Đạo?
Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Đoạt xác!
Sắc mặt Diệp Quân chợt trở nên lạnh lẽo, mẹ kiếp, người bí ẩn đó đưa quan tài máu này cho hắn rõ ràng là không có ý tốt.
Tín Du lại nói: “Sau khi Huyền Sắc bị đoạt xác, Huyền tộc bất ngờ không kịp đề phòng, có mười mấy cao thủ cao cấp bị ‘ông ta’ cắn nuốt… Mà bây giờ ‘ông ta’ bị kẹt trong Huyền Giới, người ở bên trong…”
Diệp Quân chợt nói: “Đã chết hết rồi à? Thế thì tốt quá”.
Tín Du: “…”
“Ngươi!”
Huyền Lập ở phía xa nghe thấy lời của Diệp Quân thì tức đến mức suýt hộc máu.
Diệp Quân không thèm quan tâm đến Huyền Lập, hắn nhìn Huyền Giới phía xa, khí thế tà ác kia ngày càng lớn mạnh, rõ ràng đối phương vẫn còn tiếp tục cắn nuốt người khác.
Diệp Quân nói: “Có phải người kia cắn nuốt càng nhiều người sẽ trở nên càng mạnh không?”