Huyết Thi trầm giọng nói: “Chúng ta cũng không biết nhiều lắm, nếu cậu muốn biết nhiều hơn thì có thể đi tới di tích nền văn minh bí ẩn chúng ta phát hiện lúc trước”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Bây giờ nơi đó vẫn còn à?”
Huyết Thi gật đầu: “Chắc là vẫn còn, lúc trước chỗ đó được nền văn minh Thuật Giả của chúng ta bảo vệ, dù nền văn minh và cao thủ bình thường phát hiện ra cũng không thể đi vào được”.
Diệp Quân hỏi: “Ở vị trí nào?”
Huyết Thi mở lòng bàn tay, một chùm tia sáng xuất hiện, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, ánh sáng kia lập tức bay vào giữa chân mày hắn, chẳng mấy chốc, trong đầu Diệp Quân xuất hiện một toạ độ vũ trụ. Sau đó, Diệp Quân sa sầm mặt: “Xa lắm”.
Huyết Thi gật đầu: “Quá xa, nếu Diệp công tử muốn đi thì phải…”
Diệp Quân cười nói: “Có toạ độ vũ trụ là được”.
Kiếm Thanh Huyên có thể vượt qua được vách ngăn thời không của vũ trụ.
Chỉ cần có toạ độ vũ trụ chính xác, hắn có thể sử dụng kiếm Thanh Huyên để di chuyển, đến nơi ngay lập tức.
Diệp Quân nhìn đám Huyết Thi trước mặt, sau đó nói: “Bây giờ các ông ở lại đây chuyên tâm tu luyện, tốt nhất là có thể tu luyện tới Khai Đạo Cảnh”.
Huyết Thi cười khổ: “Muốn đạt tới Khai Đạo Cảnh chân chính hoàn toàn là chuyện không có khả năng, nhưng chúng ta có truyền thừa, muốn đạt đến Nguỵ Khai Đạo Cảnh hoàn toàn không thành vấn đề”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Thực lực của Nguỵ Khai Đạo Cảnh và Khai Đạo Cảnh chân chính có chênh lệch lớn không?”
Huyết Thi trầm giọng nói: “Hoàn toàn không thể so sánh”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Huyết Thi lại nói: “Nhưng Khai Đạo Cảnh chân chính vẫn khá là hiếm có trong toàn bộ vũ trụ”.
Diệp Quân chợt nói: “Ta còn có chuyện muốn thỉnh giáo về cảnh giới”.
đó có lẽ kết quả sẽ khác.