Huyền Dương gầm lên: “Ngươi có biết bọn ta là ai không?!"
Tả Lão bày ra vẻ chê bai: “Mặc kệ! Chém chết chúng nó!"
Ông ta dẫn đầu xông lên, hóa thành kiếm quang đánh tới.
Trừ văn minh Thiên Hành ra thì Đại Chu còn phải sợ ai chứ?
Đánh trước nói sau!
Những cường giả áo đen đi theo ông ta thấy vậy thì đồng loạt xông lên.
Huyền Dương thấy thế thì sắc mặt khó coi vô cùng. Mẹ nó, thằng cha ngu ngục này từ nơi nào ra vậy chứ?
Đúng là chó má mà!
Đại chiến tiếp tục.
Bên kia, sau khi bước qua Thanh Đồng Quỷ Môn, Diệp Quân xuất hiện giữa một cánh đồng hoang. Cách đó trăm trượng có những pho tượng đá kỳ lạ, mất tay, rũ đầu, mắt nhìn xuống đất, có cái không còn nguyên vẹn.
Bốn bề tiêu điều xác xơ.
Diệp Quân thầm hỏi trong lòng: “Trước kia ông chưa từng đến đây sao?"
Sậu Nguyên đáp: “Phải, vì cấp bậc không cao, sức mạnh cũng không đủ nên không có tư cách”.
Diệp Quân gật gù rồi quan sát xung quanh. Hắn vừa ngự kiếm bay lên thì bị một luồng sức mạnh bí ẩn phủ lấy.
Hắn biến sắc, lập tức muốn quay lại mặt đất nhưng đã muộn.
Rắc!
Hắn rụng xuống như một quả sung, va đập ầm ầm khiến cả một vùng đất nứt nẻ.
Một hồi lâu sau, hắn mới vất vả bò ra được khỏi hố sâu, choáng váng ngồi ở một bên.
Sậu Nguyên nói: “Có cấm chế bí ẩn ở đây”.
Hắn thắc mắc: “Đó là gì?"