Nói đến đây hắn nhìn Chu Phạn: “Cô không tu luyện cơ thể à?”
Sở dĩ hắn không sao là vì khi hắn rơi xuống, tuy tu vi bị phong ấn nhưng cơ thể hắn đủ mạnh.
Chu Phạn lắc đầu: “Ta bị sức mạnh bí ẩn đó làm bị thương, không phải do ngã”.
Diệp Quân nói: “Cô có thể lấy thứ chữa thương từ nhẫn không gian ra không?”
Chu Phạn lại lắc đầu: “Tất cả đều bị phong ấn hết rồi”.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Chu Phạn cười nói: “Diệp công tử, có lẽ phía trước có di tích bí cảnh nào đó, ngươi đi xem đi, ta ở đây nghỉ ngơi một lúc, không sao đâu”.
Diệp Quân nhìn Chu Phạn, lắc đầu: “Con gái thông minh quá cũng không phải chuyện tốt, lúc này cô phải kiểm tra ta”.
Nói rồi hắn xé trường bào của mình, nhẹ nhàng băng bó cho cô ta.
Chu Phạn nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Một lúc sau, Diệp Quân đã băng bó xong cho Chu Phạn, hắn nói: “Để ta dìu cô, cô xem có đi được không”.
Nói rồi hắn kéo tay Chu Phạn đặt lên vai mình, sau đó đỡ cô ta dậy.
Thân thể hai người vừa tiếp xúc, Diệp Quân đã cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt thoáng qua, đồng thời cơ thể cũng cảm nhận được cảm giác mềm mại.
Diệp Quân không nghĩ nhiều, hắn dìu Chu Phạn đi về phía xa, đồng thời tay trái tự nhiên vòng qua eo cô ta.
Trong bóng tối, Chu Phạn cầm hộp quẹt, ánh lửa yếu ớt hơi lờ mờ trong hang động tối, dường như sẽ dập tắt bất cứ lúc nào.
Hai người chậm rãi bước đi, kề bên nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được sự mềm mại của đối phương, không ai nói lời nào.
Chu Phạn liếc nhìn Diệp Quân từ đuôi mắt, vẻ mặt hắn bình tĩnh, không có bất kỳ sự mất tự nhiên nào.
Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt cô ta.
Rất nhanh, hai người đã đi tới trước cửa đá, lúc này cửa đá đột nhiên chậm rãi mở ra.
Thấy vậy, cả hai đều cau mày.
Chu Phạn trầm giọng bảo: “Ở đây chỉ có hai chúng ta, chắc là tiền bối kia cố ý”.
Diệp Quân gật đầu: “Ông ta không giết chúng ta hẳn là có ý đồ khác, vào trong xem đi”.
Nói rồi hắn đỡ Chu Phạn đi về phía cửa đá.