Chu Mục nhẹ nhàng nói: “Chuyện lần này hơi nghiêm trọng, các ngôn quan đều đang luận tội, tuy ta đỡ cho muội một chút nhưng cũng không có tác dụng nhiều, hơn nữa ta vừa mới biết Ác Đạo Minh đã phái người tới, hiển nhiên là bọn chúng sẽ không chịu từ bỏ. Nhưng muội yên tâm, không nói đâu xa, Nhị ca nhất định sẽ bảo vệ muội chu toàn”.
“Giả dối!”
Chu Đế nhảy ra, cười bảo: “Nhị ca, huynh đúng là giả tạo. Bây giờ thấy Cửu muội không có hy vọng giành được ngôi vị thì huynh bắt đầu lôi kéo muội ấy… Theo ta được biết, bây giờ huynh đã bắt đầu lôi kéo Lý tộc và Vương tộc đằng sau Cửu muội rồi đúng không?”
Chu Mục cũng không giải thích nhiều, gã cười nhẹ: “Các trưởng lão đều đang đợi muội đấy, vào Thái Thủy Điện trước đi”.
Chu Phạn gật đầu, không nói gì nữa đi tiếp về phía trước.
Mà những người còn lại thì dừng ở bên ngoài.
Chu Đế nhìn Chu Phạn đang đi xa: “Huynh nói xem muội ấy có thể đổi đời không?”
Chu Mục không quan tâm tới Chu Đế, gã nhìn về nơi xa, im lặng suy nghĩ.
Chu Đế quay đầu nhìn Chu Mục, cười bảo: “Muội ấy muốn đổi đời thì phải xem thanh niên kiếm tu mà muội ấy giúp có đủ quan trọng hay không. Nhưng dù kiếm tu đó cũng đến từ vũ trụ nền văn minh cấp bốn thì cũng không có ích mấy, trừ khi hắn là Văn Minh Chi Chủ của vũ trụ nền văn minh cấp bốn đó”.
Chu Mục chợt nói: “Ác Đạo Minh sẽ không dừng lại, phải nghĩ cách bảo vệ Cửu muội”.
Chu Đế khinh thường bảo: “Huynh đúng là đạo đức giả”.
Chu Mục không giận, chỉ cười trừ.
Trong điện.
Chu Phạn vừa bước vào, một ánh mắt sắc như kiếm đã bất ngờ bắn tới.
Chu Phạn nhìn theo ánh mắt đó thì thấy chính là Ác Bà.
Ác Bà hung tợn nhìn cô ta, trong mắt không che giấu sát ý.
Mà bên cạnh Ác Bà là một ông lão mặc trường bào đỏ sẫm rộng rãi, hai mắt hơi nhắm lại.
Tiêu Thù nhìn người đàn ông trung niên đó: “Mặc trưởng lão, theo như ta được biết, nàng dùng Tiên Tổ Tí Hộ không phải để tự cứu mình mà là cứu người đó…”