Chu Mục nói: “Thầy thấy thế nào?”
Đạo trưởng đó bình tĩnh nói: “Điện hạ chỉ đơn thuần muốn thử hư thực của hắn ư?”
Chu Mục cười nói: “Ta hiểu rõ cửu muội của mình, người mà nó có thể chiêu mộ chắc chắn không phải người bình thường, mà người có thể khiến nó không tiếc sử dụng bảo hộ tiên tổ để chiêu mộ, chỉ có hai loại người, một là đối phương có lai lịch siêu phàm, giá trị cực cao, hơn hẳn bảo hộ của tiên tổ; hai là người nó thích, nó kiêu ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không thích một người bình thường nên ta cực kỳ tò mò về thiếu niên đó”.
Nói đến đây gã dừng lại, sau đó lại nói: “Giờ xem ra cả hai kiểu đều có”.
Đạo trưởng nói: “Điện hạ nghĩ liệu Cửu điện hạ có thể dựa vào thiếu niên đó để thắng không?”
Chu Mục cười nói: “Cũng không phải không có khả năng”.
Đạo trưởng khẽ cau mày, Chu Mục nói tiếp: “Thiếu niên đó có thể giết chết Ám Trầm chỉ với một nhát kiếm đủ chứng minh thực lực đáng sợ của hắn. Hắn ở tuổi này mà đã có được thực lực như vậy, chắc chắn không phải người bình thường, hơn nữa Ác Đạo Minh cũng sẽ không nhắm vào một thế lực bình thường. Vì vậy, thân phận của thiếu niên này rất quan trọng với chúng ta”.
Đạo trưởng nói: “Lôi kéo quan hệ?”
Chu Mục lắc đầu: “Kiếm tu thiên tài thiếu niên này không có khả năng phục tùng người khác, lôi kéo hắn không thiết thực, nếu không lần này hắn chắc sẽ quay về với Cửu muội”.
Đạo trưởng lại nói: “Giết hắn?”
Chu Mục lại lắc đầu: “Không được, lai lịch của người này khá bí ẩn, tùy tiện đối địch quả thật không thông minh”.
Đạo trưởng lại hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Chu Mục mỉm cười nói: “Không làm gì cả, không hại Cửu muội mà cũng không giúp nó, chúng ta chỉ đứng xem”.
Họ nghĩ điều này quá mức bất thường.