Không ai biết lai lịch của ông ta, cũng không ai biết rốt cuộc ông ta mạnh thế nào, chỉ biết ông ta đã ở đây từ đời của người sáng lập Đại Chu cho đến tận bây giờ.
Đồng hành với đất nước, vô tận mãi mãi.
Mà ông ta cũng chỉ nghe lệnh của Thần Binh Phù.
Bay giờ hành lễ chính là thần phục.
Đương nhiên, đây cũng là vì Hoàng Đế Đại Chu cố ý làm thế, mặc dù cảnh giới của Chu Phạn không thấp nhưng thật ra chỉ là gì so với cả vũ trụ, nếu bên cạnh không có một cường giả đỉnh cấp đi theo thì rất dễ bị hại.
Dù sao sau khi Đại Chu chọn đi theo thiếu niên đó tức là kẻ thù của Đại Chu là Ác Đạo Minh.
Hôm nay Đại Chu lập ra Thái tử, ngày mai Thái tử bị phanh thây ở đầu đường, vậy chẳng phải muốn người đời chê cười sao?
Ông lão đó mỉm cười, không nói gì nhiều, chỉ lùi sang bên cạnh Hoàng Đế Đại Chu.
Chu Phạn biết họ có lời muốn nói, thế là cúi người thật thấp với Hoàng Đế Đại Chu, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi Chu Phạn đi, ông lão đó nói: “Bệ hạ, đánh cược vận mệnh của cả đất nước có hơi lớn”.
Hoàng Đế Đại Chu bỗng nói: “Ngọn lửa Thiên Hành đó bị người ta trấn áp rồi”.
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Ông lão đó sửng sốt, một lúc sau gật đầu: “Nên cược”.
…
Ở trong tối.
Chu Mục ngồi dưới đất khẽ cười: “Lên kế hoạch nhiều năm cứ thế thất bại, đúng là nực cười”.
Đạo sĩ lắc đầu: “Điện hạ, phải tỉnh táo”.
Vẻ mặt Chu Mục hơi khác thường: “Tỉnh táo thế nào được?”
Đạo sĩ nói: “Bệ hạ đang đánh cược vận mệnh của đất nước, nếu người không nhìn thấy điểm này e là nguy hiểm”.
Đánh cược vận mệnh đất nước!
Đạo sĩ lắc đầu: “Không phải”.