Nhất Niệm thẹn thùng gật đầu: “Được, vậy trái cây của ta chỉ cho huynh ăn trọn đời”.
Diệp Quân: “...”
"Há há há!"
Tiểu Tháp cười sặc sụa: “Cười chết mất!"
Diệp Quân: “…”
Hắn quyết định nói lái sang chuyện khác: “Muội làm sao mà dung hợp sức mạnh Tuế Nguyệt của một thế giới thành ra nhỏ như vậy?"
Như sực nhớ ra điều gì, hắn bổ sung: “Giải thích ngắn gọn thôi”.
Nhất Niệm: “Đơn giản mà, chỉ là lợi dụng nguyên lý đặc biệt của thời không để nén Tuế Nguyệt trường hà thành kích cỡ của một giới rồi dung nhập vào kiếm, thế là có Tuế Nguyệt của một giới thôi”.
Nén?
Diệp Quân hỏi: “Muội làm mẫu ta xem được không?"
Nhất Niệm gật đầu, chạm hai ngón tay lại rồi kéo sang bên phải. Tuế Nguyệt trường hà như một khe hở xuất hiện trước mắt Diệp Quân.
Cô ta nói: “Chỉ thế thôi”.
Diệp Quân rơi vào im lặng.
Nhất Niệm do dự một hồi, rồi đưa nhẹ tay: “Như này này”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp lên tiếng: “Có còn xem mình là thiên tài nữa không?"
Hắn lắc đầu cười: “Núi cao còn có núi cao hơn mà”.
Rồi nói với Nhất Niệm: “Muội từ từ dạy ta nhé?"
Cô ta gật đầu: “Được”.
Thời không mà Thiên Mệnh váy trắng để lại có sức mạnh vượt xa văn minh cấp năm.