Chu Phạn chần chừ một lúc rồi nói: “Bá phụ sẽ quay lại nữa chứ?”
Người đàn ông đáp: “Cháu là một cô bé rất thông minh, gặp được cháu là may mắn của thằng nhóc này”.
Câu nói này khiến trong lòng Chu Phạn như nở hoa, vì cô ta đã chắc chắn người đàn ông trước mặt chính là phụ thân của Diệp Quân.
Nhận được sự tán thành của người nhà Diệp Quân là một chuyện rất vui với cô ta.
Người đàn ông nhìn thoáng qua Diệp Quân, trong mắt loé lên sự cưng chiều, lúc này dường như cảm nhận được điều gì đó, ông ấy ngẩng đầu nhìn lên rồi cười khẽ: “Đến rồi”.
Dứt lời ông ấy biến thành một tia kiếm quang biết mất ở nơi sâu trong tinh không.
Người đàn ông áo trắng vừa đi, sắc mặt Chu Phạn đột nhiên thay đổi, cô ta xoay người nhìn về phía cách đó nghìn trượng, thời không ở nơi đó đột nhiên sôi trào.
Lúc này một đạo nhân xuất hiện bên cạnh Chu Phạn, đạo nhân nhìn chằm chằm khu vực thời không đang cuồn cuộn kia với nét mặt rất nặng nề: “Có cao thủ đang đi tới nơi này từ biên giới vũ trụ đang nứt ra…”
Chu Phạn đang định đáp lời thì đạo nhân chợt nói với vẻ sợ hãi: “Đến rồi”.
Ầm!
Âm thanh vừa vang lên, một đao khí đỏ như máu phá không bay nhanh về phía mọi người.
Thấy cảnh này, đạo nhân vốn định ra tay chợt thay đổi sắc mặt, lập tức nói: “Từ Thiên, ông ra tay đi!”
Từ Thiên của chùa Phạm Thiên ở phía xa chửi tục một tiếng: “Mẹ kiếp!”
Tuy rất không vui nhưng ông ta không thể không ra tay, Diệp Quân kia có chết hay không ông ta không quan tâm cho lắm, nhưng nếu Chu Phạn chết ở đây thì ông ta cũng không cần tu Phật nữa mà thành Phật luôn cho rồi.
Từ Thiên bước tới trước mặt Chu Phạn, sau đo chắp hai tay thành hình chữ thập, hét to: “Nộ Uy Bất Động!”
Oanh!
Một tia kim quang đột nhiên bay lên trời từ dưới chân những người đang có mặt, sau đó biến thành một tấm khiên sáng khổng lồ màu vàng chắn trên đầu mọi người.
Lúc này thanh đao kia đã chém tới.
Cô ta cầm đao chậm rãi đi về phía mọi người, một cảm giác áp bức như dời sông lấp biển kéo về phía mọi người.