Mà tòa điện trước mắt là tòa Ác Đạo thứ mười, tuy chỉ là tòa thứ mười nhưng vẫn có cường giả Khai Đạo hàng đầu trấn giữ.
Trong điện, nhóm Việt Tôn và Ác Đạo cung kính đứng chờ.
Vị trí đầu tiên trước mặt bọn họ là một người đàn ông trung niên, ông ta mặc trường bào màu đen sẫm, tóc dài ngang vai, hai mắt màu đỏ sẫm, giữa hai lông mày còn có một giọt máu.
Thập điện chủ!
Thập điện chủ lúc này đang nhìn quyển trục trước mặt, thi thoảng cầm bút lên điền vài chữ.
Nhóm Việt Tôn không dám nói, chỉ im lặng chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, Thập điện chủ đặt quyển trục xuống rồi nói: “Năm vị cảnh giới Khai Đạo đuổi giết một cảnh giới Thần Đạo mà thất bại à?”
Nói rồi ông ta nhìn nhóm Việt Tôn: “Các ngươi thật sự khiến ta bất ngờ đấy”.
Sắc mặt nhóm Việt Tôn khó coi, những người khác không dám nói gì, Việt Tôn lưỡng lự một lúc rồi bảo: “Điện chủ, người đằng sau Diệp Quân cực kỳ không đơn giản”.
Thập điện chủ bình tĩnh bảo: “Khi năm người đánh một, người đằng sau hắn ta có ra tay không?”
Việt Tôn im lặng.
Nói thật ông ta cũng rất sốc, bởi vì ông ta không ngờ sức chiến đấu của Diệp Quân lại kinh khủng đến thế, vậy mà hôm ấy hắn lại có thể đấu được với năm người bọn họ lâu đến vậy.
Đúng là khó tin!
Thập điện chủ cầm quyển trục bên cạnh lên, mở ra rồi nói: “Nói về nữ kiếm tu váy đen kia đi”.
Việt Tôn vội đáp: “Không biết tên của người này, chỉ biết là một trong những cô cô của Diệp Quân…”
Thập điện chủ khẽ nhíu mày: “Một trong những?”
Việt Tôn gật đầu: “Diệp Quân có rất nhiều cô cô, chừng khoảng năm sáu người”.
Thập điện chủ bảo: “Thực lực cũng điều như nữ kiếm tu váy đen đó à?”
Việt Tôn trầm giọng: “Thật ra chuyện này hơi kỳ lạ”.
Lông mày nhíu lại của Thập điện chủ giãn ra, ông ta khẽ gật đầu: “Không phải thì tốt”.