Diệp Quân mỉm cười nói: “Quả Đạo Linh, thần vật của nền văn minh Thủy tộc”.
Chu Phạn nói: “Huynh thăng cấp là nhờ quả này à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Chu Phạn nhận lấy quả Đạo Linh, sau khi đánh giá một phen, vẻ mặt cô ta dần trở nên nghiêm túc: “Linh khí chứa trong thứ này trống rỗng”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Chu Phạn hỏi: “Nền văn minh Thủy tộc là nền văn minh cấp năm thật sao?”
Cô ta cũng biết một ít về nền văn minh Thủy tộc, nhưng không chắc nền văn minh Thủy tộc là nền văn minh cấp năm hay cấp bốn.
Diệp Quân nói: “Đã từng là thế, nhưng sau khi trận chiến với nền văn minh Thiên Hành, cường giả của họ ngã xuống quá nhiều dẫn đến nền văn minh suy sụp”.
“Nền văn minh Thiên Hành”.
Chu Phạn nói: “Trước giờ không có cơ hội hỏi huynh, lửa Thiên Hành lúc trước của huynh...”
Diệp Quân xòe tay ra, lửa Thiên Hành xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Nhìn lửa Thiên Hành trong tay Diệp Quân, sắc mặt Chu Phạn lập tức trở nên nghiêm túc.
Thần vật nền văn minh cấp năm.
Nghe nói khi vật này xuất hiện thì sẽ có một nền văn minh sụp đổ, thật ra mấy năm nay Đại Chu cũng đang trốn tránh nền văn minh Thiên Hành.
Không có nền văn minh nào muốn dây vào sự tồn tại đáng sợ trong truyền thuyết này.
Chu Phạn không nghĩ nữa, cô ta nhìn lửa Thiên Hành trước mặt, thấy lửa Thiên Hành không có dao động về năng lượng thì nhìn Diệp Quân nói: “Ta có thể sờ được không?”
Diệp Quân cười nói: “Tất nhiên”, nói rồi hắn đưa lửa Thiên Hành cho Chu Phạn.
Chu Phạn hơi do dự.
Cô ta hết sức cẩn thận nhận lấy lửa Thiên Hành, ngọn lửa này giống hệt như miêu tả trong sách cổ, có màu đỏ sẫm, bên trong hình như có máu đang lưu chuyển, nhưng lại không có chút năng lượng nào, không khác gì lửa bình thường .