Dù sao Diệp Quân đó cũng thật sự quá yếu.
Mới chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo.
Thấy hai người rời đi, Diệp Thanh Thanh nhíu mày, sau đó nhìn xuống dưới. Một lúc sau bà ấy biến thành tia kiếm quang biến mất khỏi đó.
Diệp Quân dẫn Chu Phạn quay lại bên dưới, hắn cũng nghĩ mà sợ, tính tình Thanh Thanh cô cô này ngày càng nóng nảy.
Vô lý thật sự!
Chu Phạn bỗng nói: “Vị đó là cô cô của huynh à?”
Diệp Quân gật đầu: “Tính tình Thanh Thanh cô cô…”
Tiểu Tháp bỗng run giọng nói: “Ta khuyên ngươi đừng nói bậy”.
Diệp Quân: “Khụ!”
Ngay lúc này một tiếng kho khẽ vang lên cách phía sau hai người không xa.
Diệp Quân và Chu Phạn xoay người lại, Hoàng Đế Đại Chu đứng cách hai người không xa.
Mặt Chu Phạn đỏ bừng, vội vàng buông Diệp Quân ra nhưng tay lại nắm lấy Diệp Quân không buông.
Diệp Quân mỉm cười.
Hoàng Đế Đại Chu gật đầu: “Ác Đạo Minh đã đến rồi”.
Ác Đạo Minh!
Diệp Quân nhíu mày.
Hoàng Đế Đại Chu nói: “Đi theo ta”.
Nói rồi ông ta xoay người biến mất.
Diệp Quân và Chu Phạn nhìn nhau, sau đó cũng biến mất khỏi đó.
Rất nhanh hai người đến một hư không.
Lúc này vài cường giả đỉnh cấp Đại Chu đều ở đây.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn chân trời, có sáu cường giả đỉnh cấp đứng ở tận cuối nơi đó, người đứng đầu là Việt Tôn.