Tay trái người phụ nữ váy trắng bỗng xòe ra, ngay sau đó một tia lưu quang bí ẩn bay đến từ chỗ sâu trong tinh không vũ trụ, cuối cùng chui vào trong Tiểu Tháp.
Vù...
Thoáng chốc khí tức đáng sợ bỗng phóng lên trời từ trong Tiểu Tháp, cả tinh hà sục sôi.
Thấy thế Diệp Quân hơi ngạc nhiên, đương nhiên là vui nhiều hơn, sau lần cải tạo này, Tháp gia hẳn là có thể cất cánh. Sau này nếu có nguy hiểm gì, Tháp gia hẳn là có thể trợ giúp.
Đúng lúc này, người phụ nữ váy trắng bỗng dùng ngón tay ấn Tiểu Tháp xuống, khí tức phát ra từ Tiểu Tháp bị trấn áp, cùng lúc đó trong Tiểu Tháp đột nhiên xuất hiện một luồng lưu quang màu sắc sặc sỡ, rất sáng và đẹp.
Diệp Quân đang muốn hỏi, người phụ nữ váy trắng như cảm nhận được gì đó bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt bà ấy lóe sáng, ngay sau đó bà ấy biến mất khỏi đó.
Diệp Quân sửng sốt.
Cứ thế mà đi sao?
Bất lực khẽ cười.
Cô cô này nói đến là đến, nói đi là đi.
Diệp Quân nhìn Tiểu Tháp trước mặt nói: “Tháp gia, bây giờ ngươi…”
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Bây giờ ta phải từ từ hấp thu, ta nghĩ ngươi nên đổi cách xưng hô này. Ta và cha ngươi tốt xấu gì cũng là xưng huynh gọi đệ, sau này ngươi có thể gọi ta là Tháp phụ…”
Diệp Quân sầm mặt.
Mẹ nó chứ!
Tháp gia bắt đầu tào lao rồi.
Nhưng Tiểu Tháp lại không nói gì nữa, biến thành luồng sáng đi vào cơ thể Diệp Quân.
Diệp Quân cũng mặc kệ Tháp gia, nhìn chiếc nhẫn cô cô váy trắng đưa cho hắn trong tay, chẳng mấy chốc hắn mừng rỡ.
Trong chiếc nhẫn có tất cả hai ngàn Tổ Mạch.
Trong đó Tổ Mạch của Thập điện chủ là nhiều nhất, một mình ông ta có hơn một ngàn năm trăm Tổ Mạch.
Diệp Quân vội vàng lấy ra, hắn nhìn kỹ lại, xác nhận chính là tinh thể Vĩnh Hằng, giống hệt chiếc nhẫn lúc đầu Nhất Niệm cho hắn xem. Nhưng tinh thể Vĩnh Hằng trong tay hắn nhỏ hơn chiếc nhẫn kia một nửa, hơn nữa sức mạnh của tinh thể Vĩnh Hằng chứa trong đó kém xa chiếc nhẫn trong tay Nhất Niệm.