Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Lệ Hàn nói ra lời từ trong đáy lòng: “Lợi hại”.
Diệp Quân nhún vai cười đáp: “Không lợi hại, đây chỉ là một việc làm cơ bản, cả ta còn biết làm”.
Tiểu Tháp: “…”
Lệ Hàn ngạc nhiên: “Ngươi cũng biết ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Biện pháp điều khiển thời gian rất đơn giản, không chỉ ta mà cả Nhất Niệm …vợ của ta, cũng biết”.
Nhất Niệm đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ta nhìn thoáng qua Lệ Hàn, sau đó liếm kẹo hồ lô.
Diệp Quân cười nói: “Biểu diễn thao tác điều khiển thời gian cho Lệ huynh xem thử đi”.
Nhất Niệm búng tay một cái, thời không đặc biệt thoáng chốc biến thành nghìn vạn ô vuông thời gian.
Chia cắt thời gian!
Thấy cảnh này, nét mặt Lệ Hàn trở nên cứng đờ.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó dẫn Lệ Hàn rời khỏi Tiểu Tháp.
Lệ Hàn ở bên ngoài cạn lời một lúc lâu.
Có thể đầu tư thêm.
Lệ Hàn chợt mở lòng bàn tay, một quyển trục bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Đây là?”
Lệ Hàn nói: “Tài liệu về Bát điện chủ và toàn bộ Bát điện, rất chi tiết”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Lệ huynh, ngươi làm như thế không sợ bị Ác Đạo Minh trách tội sao?”
Lệ Hàn bình tĩnh nói: “Diệp huynh không nói thì ai biết đây là ta cho ngươi chứ?”
Diệp Quân cười to: “Cũng phải”.
Nói xong hắn nhận lấy quyển trục, sau đó nói: “Lệ huynh, có thể nói cho ta nghe về Đăng Thiên Vực không?”
Lệ Hàn nói: “Đại Đạo hiện hữu là Đại Đạo vốn tồn tại trong vũ trụ, Độc Khai Nhất Đạo mà chúng ta nói chính là Độc Khai Nhất Đạo dựa trên nền tảng của Đại Đạo hiện hữu… Mà ít nhất là một loại Đại Đạo tồn tại từ rất lâu rất lâu về trước”.