Người đàn ông gào khóc một lúc thì ngồi xuống đất, sau đó lấy một cái khăn màu trắng ra lau mặt, cũng không biết là có nước mắt hay không.
Ông lão gầy gò chợt cất lời: “Quỷ điện chủ, người của chúng ta đã điều tra về Đại Chu, chỉ cần ngài ra lệnh, Đại Chu sẽ biến mất khỏi thế gian này”.
Người đàn ông lại lau mặt một lần nữa, sau đó nói: “Trương Lão, ta nhớ ta đâu có thù với ông nhỉ?”
Ông lão lập tức sửng sốt: “Sao điện chủ lại nói thế?”
Người đàn ông nhìn ông ta: “Nếu ông và ta đã không thù không oán, vì sao ông lại muốn đẩy ta vào chỗ chết?”
Ông lão vội nói: “Thuộc hạ không hiểu…”
Người đàn ông cất khăn tay, sau đó lạnh lùng nói: “Ông cảm thấy Đại Chu có thực lực giết chết huynh đệ tốt của ta à?”
Ông lão trầm giọng nói: “Ta đã điều tra Đại Chu, tuy thực lực của Đại Chu không yếu, nhưng ngoài những Thuỷ tổ khai quốc thì không một ai là đối thủ của Thập điện chủ cả…”
Nói đến đây, ông ta chần chừ một lúc rồi nói: “Có lẽ người giết Thập điện chủ là người đứng sau Diệp Quân”.
Người đàn ông bình tĩnh nói: “Vậy ông có biết thực lực chân chính của người đứng sau Diệp Quân không?”
Ông lão lắc đầu.
Người đàn ông lạnh nhạt nói: “Thế ông có biết thực lực huynh đệ tốt của ta không?”
Ông lão gật đầu: “Đương nhiên thực lực của Thập điện chủ là có một không hai…”
Người đàn ông thẳng thừng ngắt lời ông lão: “Nhưng ông ta lại bị giết chết, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có”.
Ông lão sửng sốt.
Người đàn ông lạnh nhạt người ông lão: “Hiểu rồi chứ?”
Ông lão trầm giọng nói: “Bát điện hạ, chắc chắn người đứng sau Diệp Quân kia không đơn giản, nhưng chúng ta cũng không yếu”.
Người đàn ông gật đầu: “Ông nói cũng đúng, vậy ông đi lấy đầu Diệp Quân kia đi”.
Nét mặt ông lão cứng đờ.
Ông lão gật đầu: “Từng đến, hơn nữa còn đến Đại Chu một chuyến, nhưng không biết vì sao hắn lại không ra tay…”