Chu Phạn.
Chu Phạn liếc nhìn ba người: "Ba người là ai?"
Người đàn ông áo hoa mỉm cười nói: "Ba người bọn ta đến từ Đăng Thiên Vực muốn gặp Diệp công tử, không biết Diệp công tử có tiện không?"
Chu Phạn không nói gì chỉ nhìn người đàn ông áo hoa.
Gã mặc áo hoa lại nói: "Ba người bọn ta không có ác ý, chỉ muốn gặp Diệp công tử”.
Chu Phạn trầm giọng nói: "Bây giờ hắn đang tu luyện”.
Gã mặc áo hoa lập tức nói: “Vậy bọn ta chờ ở đây, khi Diệp công tử xuất quan xin nhờ cô nương thông báo một tiếng”.
Chu Phạn nhìn thoáng qua người đàn ông áo hoa rồi khẽ gật đầu: “Được”, nói xong cô ta quay người rời đi.
Sau khi Chu Phạn đi, người đàn ông áo đen cười khẩy: “Đại Chu này còn để chúng ta chờ thật, đúng thật là…”
“Câm miệng!”
Nữ kiếm tu áo trắng vẫn luôn giữ yên lặng đột nhiên lên tiếng, cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông áo đen: “Đầu óc không đủ dùng thì nên ít nói lại, sợ người khác không biết mình ngu xuẩn à?”, gương mặt người đàn ông áo đen cứng đờ.
Gã hừ một tiếng nhưng không dám nói thêm gì.
Tính tình Tam muội nóng nảy, chọc giận cô ta thì cô ta có thể ghi thù mấy chục năm.
Gã cầm đầu mặc áo hoa nói: “Nhị đệ, đệ nên học cách thay đổi hướng suy nghĩ vấn đề. Đệ nghĩ mà xem, thực lực của chúng ta vượt xa cô nương lúc nãy, nhưng cô nương đó đối mặt với ba người chúng ta có e sợ chút nào không? Không, kể cả lúc ta nói xuất thân từ Đăng Thiên Vực, trong mắt cô nương đó cũng không hề dao động”.
Người đàn ông áo đen thấp giọng nói: “Không chỉ có chúng ta đến tìm Diệp công tử, nếu người khác nhanh chân đến trước…”