Nói làm là làm!
Diệp Quân lập tức lấy Thánh tự Thuỷ tộc kia ra, sau đó tìm một hòn đảo rộng rãi.
Trồng cây!
…
Trong tinh không.
Binh Chủ và Thiên Xích đi cùng nhau, mục tiêu của bọn họ đều là Đăng Thiên Vực kia.
Binh Chủ chợt nói: “Ông thật sự tin Diệp thiếu là người của Thuỷ tộc à?”
Thiên Xích bình tĩnh nói: “Không tin”.
Binh Chủ nhíu mày: “Vậy ông…”
Binh Chủ nhìn Thiên Xích: “Chính vì thế nên mới sợ”.
Binh Chủ khó hiểu: “Là sao?”
Thiên Xích khẽ thở dài: “Ông chưa từng tiếp xúc với nền văn minh vũ trụ cấp năm, ta cho ông biết, người của nền văn minh vũ trụ cấp năm nhìn những người ở vũ trụ cấp thấp hơn cũng giống như chúng ta đang nhìn những người bình thường không có tu vi ở thế tục vậy… Ông sẽ coi trọng một người bình thường à?”
Binh Chủ lắc đầu.
Thiên Xích nói tiếp: “Ông thấy Thánh tự kia không? Nó là bảo vật quý giá của Thuỷ tộc, mà nó lại phục tùng Diệp thiếu như thế, không hề có suy nghĩ phản kháng, ta đoán nó cũng giống lửa Thiên Hành kia, rất có khả năng là bị người khác trấn áp, dù không bị trấn áp chắc chắn cũng đã gặp phải chuyện đáng sợ gì đó, nên mới khuất phục như vậy”.
Binh Chủ trầm giọng nói: “Người tạo kiếm kia”.
Thiên Xích gật đầu: “Ta suy đoán một cách bảo thủ thì nữ kiếm tiên đứng sau Diệp công tử ít nhất cũng là cao thủ hàng đầu nền văn minh cấp năm, thậm chí là…”
Đến đây, ông ta không nói tiếp nữa.
Dù ông ta là cao thủ cảnh giới Khai Đạo, nhưng nền văn minh cấp năm cũng đã vượt khỏi nhận thức của ông ta rồi.
Thiên Xích gật đầu: “Trên con đường Đại Đạo, bất cứ sự lựa chọn nào cũng đều có phúc và hoạ, chúng ta muốn tiến thêm một bước không thể cứ đợi được, phải đánh cược một lần. Lần này chúng ta cứ xem thử thế lực đứng sau Diệp công tử này lợi hại hay Ác Đạo Minh sâu không lường được kia lợi hại hơn”.