Sau khi nhận được quả Đạo Linh mà Diệp Quân tặng, họ vẫn luôn tu luyện trong Tiểu Tháp, lúc này ba người đã hấp thụ toàn bộ năng lượng của quả Đạo Linh, khí tức của ba người mạnh hơn trước gấp mấy lần.
Ba người đều hơi kích động, vì nếu là tu luyện bình thường, có lẽ họ có tu luyện cả mấy chục vạn năm cũng không thể thăng cấp nhiều như lần này.
Sau khi đạt đến cảnh giới Khai Đạo, mỗi lần thăng cấp đều khó như lên trời.
Nếu không có cơ duyên thì chỉ có thể đứng tại đó.
Thế nên quả Đạo Linh mà Diệp Quân tặng cho họ thật sự là một cơ duyên cực lớn.
Đạo Quân chắp tay lại cung kính nói: “Cậu Diệp, không lời nào có thể bày tỏ sự biết ơn với đại ơn này, sau này có gì cần ta thì cứ nói một tiếng, ta không từ chối”.
Từ Thiên cũng chắp tay thành chữ thập: “Cậu Diệp nói một câu, hòa thượng tôi có thể thiêu đốt cả linh hồn bất kỳ lúc nào”.
Mọi người: “…”
Nguyên Tướng cũng chắp tay lại nhưng không nói gì, không lời nào có thể bày tỏ sự biết ơn chỉ có thể hành động.
Diệp Quân khẽ cười, không nói gì, hắn xòe tay ra rồi bắt vào không trung.
Vù vù vù!
Ba tia sáng bỗng bay đến từ chân trời, sau đó rơi thẳng vào trong lòng bàn tay của Diệp Quân.
Chính là ba quả Đạo Linh.
Diệp Quân đưa quả đến trước mặt ba người, ba người đều ngạc nhiên.
Không chỉ ba người ngạc nhiên và bất ngờ, Thiên Xích và Cương Chủ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, thần vật này thế mà nói tặng là tặng à?
Nhà cậu Diệp này có mỏ quặng thật ư?
Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của ba người Đạo Quân, Diệp Quân mỉm cười giải thích: “Hôm đó ta bị Ác Đạo Minh đuổi giết, cũng nhờ có ba người giúp đỡ, Diệp Quân ta mãi khắc ghi ơn nghĩa cứu giúp này, ba quả Đạo Linh này tặng cho ba vị tiền bối, ba vị tiền bối có thể giữ lại cho mình dùng hoặc để lại cho người đời sau”.
Hắn dẫn mọi người rời khỏi Tiểu Tháp.