Bát điện chủ cười nói: “Ta sợ ông có mạng để kiếm nhưng không có mạng để dùng”.
Ánh mắt Binh Chủ trở nên lạnh lùng: “Vậy thì thử xem”.
Nói rồi ông ta bỗng xòe tay ra: “Nào”.
Giọng như sấm rền.
Ầm!
Chỉ thấy tinh không bỗng nứt ra, một tia chớp to như cái cột đánh thẳng xuống, cuối cùng rơi vào trong tay Binh Chủ.
Rầm!
Chỉ trong thoáng chốc, quanh người Binh Chủ xuất hiện ngọn lửa cuồng nộ của sấm sét, khí tức đáng sợ lập tức tràn ngập ra khắp nơi.
Sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
“Lửa sấm Đại Đạo”.
Thiên Xích bên cạnh Diệp Quân nói.
Diệp Quân nhìn Thiên Xích, Thiên Xích giải thích: “Có thể cậu Diệp không biết, ở Đăng Thiên Vực có một ngọn lửa bí ẩn tên là lửa sấm Đại Đạo, đó là ngọn lửa kỳ lạ xếp thứ ba trong Đăng Thiên Vực. Đăng Thiên Vực có Lôi Kiếp, ngọn lửa này được sinh ra trong Lôi Kiếp, sau khi trải qua rửa tội và được tôi luyện bởi Lôi Kiếp sẽ sinh ra linh trí, sau đó tiến hóa, uy lực cực kỳ đáng sợ, ngọn lửa này thế mà lại nằm trong tay Binh Chủ”.
Lửa sấm Đại Đạo.
Diệp Quân quay đầu nhìn Binh Chủ ở đằng xa, lúc này quanh người Binh Chủ là ngọn lửa hừng hực, thời không giữa đất trời cũng chịu không nổi, bắt đầu tan ra từng chút, cực kỳ đáng sợ.
Bát điện chủ nhìn chằm chằm Binh Chủ, vẻ mặt bình tĩnh như nước.
Binh Chủ bỗng tiến lên một bước, một ngọn lửa bỗng lao lên trời từ trong người ông ta, dung hợp với cột sấm, trong thoáng chốc khu vực chỗ ông ta và Bát điện chủ biến thành biển lửa, lúc này trời đất bị thiêu đốt thành tro tàn.
Mấy người Diệp Quân vội lùi về sau cách xa khu vực đen tối đó.
Vèo!
Ngay lúc đó, một lưỡi đao màu đen bỗng phá tan biển lửa đó, sau đó một luồng sức mạnh đáng sợ hủy diệt trời đất nổ tung.
Ầm!
Biển lửa đó lập tức biến mất, một bóng người lùi về sau khá xa.