Cương Chủ vội lùi về sau cả ngàn trượng.
Người đàn ông trung niên đó cũng lùi về sau cả trăm trượng.
Sau khi dừng lại, người đàn ông trung niên biến thành dải cầu vồng dài rồi biến mất, ngay lập tức có uy lực đáng sợ quét ngang bầu trời, cảm giác áp bách đến nghẹt thở.
Ánh mắt Cương Chủ lóe lên tia hung tợn: “Để ta đối phó với người này”.
Nói rồi chân phải ông ta giẫm mạnh xuống đất, cả người bay ra như viên đạn pháo.
Tú Võ bỗng nói: “Giết đám người yếu thế này trước”.
Gã và Bạch Kiếm Y bên cạnh cùng lao ra.
Thiên Xích và Binh Chủ cũng đuổi theo.
Đạo Quân bỗng nói: “Hòa thượng, ngươi bảo vệ cậu Diệp”.
Ông ta biến thành luồng sáng xanh chạy về phía đám cường giả cảnh giới Khai Đạo phía sau Bát điện chủ.
Từ Thiên trầm giọng nói: “Cậu Diệp, cẩn thận sát thủ ẩn nấp trong tối”.
Diệp Quân không nói gì, ánh mắt hắn luôn quan sát Bát điện chủ.
Bát điện chủ nhếch môi cười: “Muốn giết ta à?”
Diệp Quân gật đầu.
Bát điện chủ bật cười: “Vậy thì thử xem?”
Diệp Quân tiến đến trước một bước, tay cầm kiếm Thanh Huyên chém mạnh về phía trước.
Không một tiếng động.
Đồng tử Bát điện chủ co rụt lại, chỉ thoáng chốc gã cảm thấy tuổi thọ của mình mất đi trăm vạn năm.
“Ngươi muốn chết hả?”
Thi pháp sao?