Bát điện chủ sau khi dừng lại, cả cánh tay của gã đã nứt ra hoàn toàn, có thể nhìn thấy xương bên trong.
Sắc mặt Bát điện chủ cực kỳ khó coi, gã chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân ở phía xa, đang định nói gì thì lúc này, gã quay phắt lại nhìn Hoành Sơn Ảnh, chỉ thấy Hoành Sơn Ảnh bỗng giơ tay lên trời nói: “Cổng trời Ly Hận mở ra, và các vị thần hạ phàm”.
Bát điện chủ nhíu mày, trò gì đây?
Diệp Quân cũng khó hiểu.
Rầm!
Ngày lúc này thời không trên đỉnh đầu Hoành Sơn Ảnh bỗng tách ra, sau đó một cột sáng chiếu thẳng xuống, một ông lão bước ra từ trong cột sáng đó, ông lão mặc áo đạo sĩ màu tím, mày rồng mắt phượng, đầu đội mão, sau lưng còn đeo một thanh trường kiếm, khí thế phi thường.
Ông lão vừa xuất hiện, trời đất bỗng xuất hiện từng sức mạnh bí ẩn đáng sợ.
Loại bỏ!
Đại Đạo hiện có của thế gian đang loại bỏ ông lão này.
Lão đạo sĩ nhìn Hoành Sơn Ảnh, đang định lên tiếng thì bỗng quay đầu nhìn Đạo Quân ở phía xa, trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực, sao lại có người tín ngưỡng đạo thống của mình?
Lão đạo sĩ tựa như cảm nhận được gì, quay đầu nhìn Diệp Quân, bàn tay xòe ra, một ngọc bội từ trong người Diệp Quân bay lên, sau đó rơi vào trong tay ông ta.
Đạo sĩ đó nhìn ngọc bội trong tay, nhíu mày: “Tại sao ngươi lại có ngọc bội này?’
Giọng nói như một thanh kiếm sắc bén lập tức đâm vào trong ý thức của Diệp Quân.
Tâm thần Diệp Quân run sợ.
Ngay lúc này, Đạo Quân đó bỗng nói: “Vị tiền bối này, vật này là do sư tổ của ta tặng cho Diệp công tử, ông ta thay sư phụ nhận đồ đệ”.
“Khốn nạn!”
Diệp Quân hốt hoảng.