Chẳng mấy chốc nỗi lo hiện lên trong mắt Tức Mặc Lan trở thành nỗi lo lắng, vì Diệp công tử không biết khoe khoang lắm.
Nếu giả vờ không giống thì không thể đe dọa được vài người nấp trong tối, phải biết là ngôn từ có thể đè chết quân tử, vẻ ngoài có thể chỉnh đốn tiểu nhân.
Trong thế gian, có rất nhiều người xem thường người khác.
Ngay lúc này Diệp công tử đó dẫn theo cô nương bên cạnh dừng lại ở lối ra vào phố Đạo.
Diệp Quân nhìn cách bên phải mấy trượng, nơi đó có một tấm bảng gỗ, bên trên ghi hai chữ xiêu vẹo: Phố Đạo.
Diệp Quân bỗng bước đến trước tấm bảng gỗ, mọi người đều khó hiểu.
Lúc này Diệp Quân dùng hai ngón tay vung thanh kiếm lên, thoáng chốc tấm bảng gỗ đó bị hắn cắt thành từng miếng gỗ nhỏ.
Mọi người đều kinh ngạc.
Tên này vừa đến đã gỡ tấm biển hiện của phố Đạo?
Hắn muốn làm gì?
Tức Mặc Lan nấp trong tối cũng đầy vẻ khó hiểu: “Hắn muốn…”
Tức Mặc Khô nhìn Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiểu Lan, kiếm tu này không đơn giản, có tính hơi khoe mẽ, muội phải cẩn thận…”
Tức Mặc lan hơi bất mãn: “Ca, Diệp công tử rất tốt”.
Tức Mặc Khô: “…”
Đúng lúc này, một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Nhất Niệm, ông lão mặc một chiếc áo bào dài màu đen, nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt không mấy thân thiện: “Ngươi làm gì vậy?"
Diệp Quân nhíu mày: “Ông ở đẳng cấp nào mà xứng nói chuyện với ta?”
Ông lão sửng sốt.
Mẹ kiếp!
Mẹ nó chứ, ngươi còn dám ngông cuồng thế à?
Câu này của Diệp Quân khiến ông ta ngây người.