Lý Toại Phong gật đầu: “Được”.
Dường như nghĩ đến điều gì, ông ta lại nói: “Ta có thể cảm nhận được cậu hoàn toàn có thể đạt đến thần tính hoàn mỹ, nhưng cậu lại áp chế nó?”
Diệp Quân gật đầu.
Lý Toại Phong hơi tò mò: “Vì sao?”
Diệp Quân trầm giọng đáp: “Nếu bây giờ ta đạt đến thần tính hoàn mỹ thì với tâm cảnh và thực lực hiện tại, chắc chắn ta không thể nào điều khiển được nó…”
“Cậu muốn tu luyện nhân tính!”
Lý Toại Phong chợt thấy ngạc nhiên.
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Nét mặt Lý Toại Phong dần trở nên hơi nặng nề: “Chuyện này thật sự rất khó khăn”.
Diệp Quân mỉm cười: “Ta biết, đúng rồi, tiền bối cũng là thần tính hoàn mỹ đúng không?”
Lý Toại Phong gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối chưa từng nghĩ đến chuyện tu luyện nhân tính à?”
Lý Toại Phong cười nói: “Đã không còn khả năng này nữa rồi”.
Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”
Lý Toại Phong giải thích: “Ngoài Đại Đạo, điều kiện tiên quyết để tu luyện nhân tính còn có nhu cầu của nhân tính, hơn nữa nhu cầu này còn cao hơn cả việc bản thân theo đuổi Đại Đạo, nhưng thế mới có thể dùng nhân tính áp chế thần tính. Mà trước khi ta theo đuổi thần tính, ngoài Đại Đạo thì ta cũng không còn nhu cầu gì khác. Sau khi Khai Đạo, ngoài Đại Đạo thì càng không còn gì có thể khiến ta để tâm nữa”.